Chương 1

Nắng chiều tháng sáu nhuộm vàng con đường đất quen thuộc dẫn vào làng An Hạ. Ngôi làng quê tôi, nơi chôn nhau cắt rốn, vẫn giữ nguyên vẻ đơn sơ, mộc mạc tự bao đời. Gia đình tôi sống trong một căn nhà ba gian nhỏ nhắn, tường quét vôi vàng đã ngả màu theo năm tháng, nhưng luôn ấm áp và rộn rã tiếng cười. Ba Tùng của tôi, một người đàn ông thuần chất nông dân, nước da ngăm đen sạm nắng, dáng người gầy gầy xương xương nhưng rắn rỏi. Mẹ Diễm Hằng thì khác, một vẻ đẹp nổi bật và lạc lõng giữa chốn thôn quê này. Dù đã ba mươi tám tuổi, mẹ vẫn giữ được nét xuân sắc mà nhiều cô gái trẻ phải ao ước.

Cuộc sống gia đình tôi không giàu có, chỉ đủ ăn đủ mặc, nhưng cái nghèo không làm vơi đi hạnh phúc. Ba Tùng làm lụng vất vả ngoài đồng, còn mẹ Hằng là kế toán cho hợp tác xã của xã, công việc nhàn hạ hơn, lại thêm việc mẹ biết chăm chút bản thân nên vẻ ngoài càng thêm phần cuốn hút. Tôi là Nam, đứa con trai duy nhất của ba mẹ, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

Và hôm nay, một ngày không khác gì mọi ngày, lại trở thành một trong những ngày đáng nhớ nhất cuộc đời tôi.

Buổi chiều, khi mặt trời đã dịu bớt cái gay gắt, tôi đạp xe từ trường về, mồ hôi nhễ nhại. Tiếng xe đạp lạch cạch quen thuộc dừng trước cổng, tôi dựng vội chiếc xe, bước nhanh vào nhà. Mẹ đang lúi húi dưới bếp, bóng lưng thon thả trong chiếc áo bà ba màu thiên thanh khiến tim tôi khẽ xao động. Mùi cá kho tộ thơm nồng và canh chua cá lóc mẹ nấu lan tỏa khắp gian bếp nhỏ.

“Con về rồi đó hả Nam?” Mẹ quay lại, mỉm cười. Nụ cười của mẹ như đóa hoa hướng dương rực rỡ, xua tan đi mọi mệt mỏi trong tôi. Mái tóc đen dài óng ả được mẹ búi cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ trắng ngần và vài lọn tóc mai mềm mại rủ xuống thái dương.

“Dạ, con mới về. Hôm nay có thư gì không mẹ?” Tôi hỏi, giọng cố giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng thì như có trống hội. Đã mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng ngóng chờ lá thư báo kết quả tuyển sinh đại học.

Mẹ đưa tay lau vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “Có đó, một phong bì to đùng, chắc là của con rồi. Mẹ để trên bàn ngoài nhà đó.”

Tim tôi đập thình thịch. Tôi lao nhanh ra nhà trên, quả đúng như lời mẹ nói, một phong bì màu trắng ngà, có dấu đỏ của trường Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh nằm ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Run run, tôi bóc lá thư. Từng dòng chữ như nhảy múa trước mắt tôi: “Thí sinh Nguyễn Hoàng Nam… đã trúng tuyển vào ngành Công nghệ Thông tin…”

“A!” Tôi hét lên một tiếng sung sướng, cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng. “Mẹ ơi! Ba ơi! Con đậu rồi! Con đậu đại học rồi!”

Mẹ Hằng từ bếp chạy ra, gương mặt rạng ngời niềm vui. Bà ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: “Trời ơi, con trai của mẹ giỏi quá! Mẹ biết mà, mẹ biết con sẽ làm được mà!”

Ba Tùng cũng vừa đi làm đồng về tới, nghe tiếng tôi la hét, ba hớt hải chạy vào, trên vai vẫn còn vác chiếc cuốc. Thấy tôi cầm tờ giấy báo, ba cũng đoán ra ngay. Nụ cười hiền hậu nở rộng trên gương mặt khắc khổ của ba. “Tốt quá con ơi! Vậy là nhà mình sắp có một cậu sinh viên rồi.”

Cả nhà tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Mẹ Hằng tất bật chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn hơn mọi ngày, miệng không ngớt lời khen ngợi tôi. Ba Tùng thì lấy chai rượu thuốc quý nhất ra, rót một ly nhỏ mời mẹ, rồi hai ba con cụng ly chúc mừng. Không khí trong nhà chưa bao giờ vui vẻ và ấm cúng đến thế.

Trong bữa cơm, mẹ Hằng nhìn tôi, đôi mắt long lanh chất chứa bao tự hào và yêu thương. Mẹ tôi, Diễm Hằng, ba mươi tám tuổi, nhưng vẻ đẹp của mẹ dường như thách thức cả thời gian. Mẹ cao một mét bảy mươi, một chiều cao nổi bật ngay cả ở thành thị chứ đừng nói đến vùng quê này. Vóc dáng mẹ thon thả, cân đối, đó là kết quả của những buổi chiều mẹ thường tranh thủ tập vài động tác thể dục nhẹ nhàng sau giờ làm ở hợp tác xã. Làn da mẹ trắng hồng, mịn màng, khác hẳn với những người phụ nữ quê lam lũ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Mẹ ít khi phải làm việc nặng nhọc, lại có ý thức giữ gìn, thường xuyên dùng kem dưỡng da từ những loại thảo dược tự nhiên mẹ tự tìm hiểu. Mẹ bảo, phụ nữ phải biết yêu lấy bản thân mình.

Bình luận

Để lại bình luận