Chương 1

Chiếc ô tô bốn chỗ của bố mẹ Quân và Ly nén chặt không khí, không phải vì hành lý chất đống sau cốp mà vì sự căng thẳng không ngừng nghỉ giữa hai đứa con. Ngoài kia, những hàng cây xanh mướt và cánh đồng lúa đang vào vụ gặt lướt qua như một dải lụa không hồi kết, nhưng trong khoang xe, một cuộc chiến âm ỉ, không tiếng súng nhưng đầy châm chọc, vẫn tiếp diễn.

“Mày có thôi ngay cái thói nghe nhạc to thế không hả con Ly?” Quân, 17 tuổi, cao lêu nghêu 1m90 với bắp tay cuồn cuộn do thường xuyên bơi lội, làn da rám nắng khỏe mạnh, nhăn mặt cau có. Cậu cố gắng nghiêng người tránh xa cái tai nghe đang phát ra tiếng nhạc pop ồn ào từ phía em gái. “Đã bảo là anh đang học bài rồi mà!”

Ly, 11 tuổi, nhỏ nhắn với chiều cao 1m45 và cân nặng 38kg, làn da trắng nõn nà đối lập hoàn toàn với anh trai, khuôn mặt xinh xắn giờ đang vênh váo một cách đáng ghét. Con bé cố ý vặn âm lượng to hơn một chút nữa, nhún nhảy theo điệu nhạc ngay trên ghế phụ phía sau. “Học cái gì mà học? Về quê rồi còn bày đặt. Với cả, cái tai nghe của tao, tao thích nghe to thì kệ tao chứ. Mày quản tao à?”

“Quản mày đấy! Nghe riết rồi điếc tai luôn đó!” Quân gầm gừ, đôi mắt sắc như dao liếc sang Ly. Mặc dù sở hữu thân hình vạm vỡ nhưng Quân lại mang tính cách trầm tính, ít nói, điều này càng khiến cậu khó chịu hơn với sự tinh nghịch và ồn ào của Ly.

Mẹ Ly quay xuống, thở dài. “Thôi đi hai đứa, đi đường mệt rồi còn cãi nhau chi hoài vậy? Ba đang lái xe đó!”

Ba Quân chỉ khẽ lắc đầu, mắt vẫn dán vào con đường phía trước. Ông đã quá quen với những màn đấu khẩu chí chóe không hồi kết của hai đứa con. Từ khi sinh ra, chúng đã như nước với lửa, không hợp nhau một li một lai. Một đứa trầm lặng, một đứa tinh nghịch, hệt như hai thái cực đối lập trong cùng một gia đình.

“Tại thằng Quân đó mẹ, nó cứ kiếm chuyện với con!” Ly nhanh nhảu tố cáo, giọng điệu oan ức không thể giả dối hơn.

“Con á? Nó mới là đứa kiếm chuyện!” Quân phản đối, giọng đầy bực dọc. “Tai nghe to đùng, rồi còn chiếm hết chỗ của tao nữa chứ. Ngồi gần mà muốn ngộp thở.”

Ly bĩu môi. “Ai bảo mày to xác làm gì? Ráng chịu đi, em có tí tẹo à.” Con bé cố ý xoay người một chút, khiến bờ mông nhỏ nhắn nhưng căng tròn của nó vô tình ép sát vào đùi Quân. Một thoáng giật mình, Quân bất giác cứng đờ người. Cậu vội vàng rụt chân lại, nhưng cảm giác mềm mại, ấm nóng vừa chạm vào lại cứ lởn vởn trong tâm trí.

`Cảm giác này… thật quen thuộc.` Quân thầm nghĩ, một cảm giác khó chịu và bối rối dâng lên. Cái mùi mồ hôi thoang thoảng của Ly, lẫn với mùi kem dưỡng thể và chút hương kẹo ngọt, đột nhiên trở nên khác lạ, đánh thức một điều gì đó sâu thẳm, cấm kỵ.

Ly cũng cảm nhận được sự co rúm của anh trai. Con bé lén nhìn Quân qua khóe mắt, thấy gương mặt anh trai bỗng trở nên căng thẳng, đôi mày chau lại. `Sao mặt anh ta lại khó coi vậy? Chạm có tí mà làm gì căng?` Ly không biết, nhưng chính cái chạm vô ý vừa rồi, cùng với mùi mồ hôi phảng phất từ cơ thể Quân, thứ mùi nam tính đặc trưng của người tập bơi, khô thoáng nhưng đầy sức sống, cũng khiến Ly thấy một cảm giác tê rần lạ lẫm chạy dọc sống lưng.

Cả hai đột nhiên im bặt. Không phải vì lời can ngăn của mẹ, mà vì một khoảnh khắc kỳ lạ khi quá khứ đột nhiên hiện về. Cái không khí ngột ngạt trong kho chứa đồ cũ kỹ, mùi gỗ mốc và mùi mồ hôi trộn lẫn, sự va chạm thân thể và hơi thở gấp gáp. Cả hai đứa trẻ, một 17 và một 11 tuổi, đều có những ký ức không thể nói ra, không thể chia sẻ. Chúng là anh em, nhưng giữa chúng còn có một bí mật đen tối, một sợi dây vô hình buộc chặt hai linh hồn lại với nhau.

Sự im lặng bất thường của hai đứa trẻ khiến bố mẹ chúng ngạc nhiên. “Kìa, tự nhiên im re vậy? Hết cãi nhau rồi hả?” Mẹ Ly hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên và hài lòng.

Bình luận

Để lại bình luận