Chương 1

: Bí Mật Dưới Ánh Đèn Neon

Trời vừa chập tối, ánh hoàng hôn đỏ rực dần tan vào màn đêm phủ xuống khu phố nhỏ. Trong căn phòng kín đáo ở tầng hai của một ngôi nhà cũ kỹ, Minh Anh lặng lẽ kéo rèm cửa, khóa chặt cánh cửa gỗ đã phai màu sơn. Cô kiểm tra lại chiếc webcam đặt trên bàn, chỉnh góc sao cho ánh sáng từ chiếc đèn LED màu hồng nhạt hắt lên gương mặt mịn màng và đôi môi căng mọng của mình. Đôi mắt to tròn, lấp lánh như hai viên ngọc dưới lớp mascara dày, khẽ chớp nhẹ khi cô mỉm cười với chính mình trong gương. Minh Anh không chỉ xinh đẹp, cô còn sở hữu một cơ thể mà bất kỳ người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn: vòng một đầy đặn, eo thon gọn như tạc tượng, và đôi chân dài miên man thường được cô khoe khéo trong những bộ váy ôm sát.

Cô mở laptop, đăng nhập vào ứng dụng livestream dành riêng cho người lớn – một thế giới mà gia đình cô không bao giờ được phép biết đến. Ở đó, cô không phải là Minh Anh ngoan hiền, cô con gái út luôn mỉm cười dịu dàng trong những bữa cơm gia đình. Cô là “Cherry Pink”, một cái tên gợi dục mà hàng nghìn khán giả cuồng nhiệt sẵn sàng chi tiền để được ngắm nhìn từng cử động của cô qua màn hình. Đêm nay, cô chọn một chiếc áo lụa mỏng tang màu đen, loại vải mềm mại ôm sát lấy cơ thể, để lộ đường cong hoàn hảo mà không cần cố gắng. Minh Anh biết rõ sức hút của mình, và cô tận dụng nó một cách điêu luyện.

Ứng dụng vừa khởi động, dòng chữ “Cherry Pink đang trực tuyến” hiện lên, lập tức hàng loạt thông báo từ khán giả ùa tới. “Chào em yêu, hôm nay trông em nóng bỏng quá!” – một bình luận kèm theo 500 xu donate. “Cởi áo đi, anh chờ cả ngày rồi!” – thêm một người nữa gửi 1000 xu. Minh Anh khẽ cười, giọng nói ngọt ngào như rót mật vang lên qua micro: “Cảm ơn các anh đã ủng hộ em nhé. Đêm nay em sẽ làm các anh thật hài lòng, nhưng từ từ thôi, đừng vội nào!”

Cô nghiêng người, để chiếc áo lụa trượt nhẹ xuống vai, để lộ làn da trắng ngần và chiếc xương quai xanh mảnh mai. Động tác chậm rãi, đầy ý tứ, khiến khán giả như nín thở. Một tay cô khẽ vuốt dọc theo đùi, kéo váy lên cao hơn một chút, vừa đủ để gợi lên sự tò mò mà không phô bày quá nhiều. “Các anh muốn em làm gì tiếp theo nào? Hãy nói cho em biết nhé,” cô thì thầm, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên đầy khiêu khích.

Màn hình nhấp nháy liên tục với những yêu cầu táo bạo hơn. “Quay người lại đi!” “Cởi hết ra nào!” Minh Anh đọc lướt qua, chọn lọc những lời đề nghị hợp ý để đáp ứng. Cô đứng dậy, xoay người chậm rãi trước webcam, để chiếc váy lụa phô bày cặp mông tròn trịa căng mọng mà cô biết chắc sẽ khiến khán giả phát cuồng. Tiếng chuông báo donate vang lên không ngừng, từng đồng tiền ảo chảy vào tài khoản của cô như suối. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Minh Anh không chỉ làm việc này vì tiền. Có điều gì đó trong ánh mắt thèm khát của hàng nghìn người lạ kia khiến cô cảm thấy sống động, quyền lực, và… tự do.

Đêm ấy, cô tiếp tục màn trình diễn của mình, từng động tác được tính toán kỹ lưỡng để giữ chân khán giả. Khi chiếc áo lụa cuối cùng rơi xuống sàn, để lộ cơ thể trần trụi dưới ánh đèn mờ ảo, tiếng reo hò qua bình luận dường như át đi cả tiếng gió lùa qua khe cửa. Minh Anh ngồi xuống ghế, đôi chân thon dài bắt chéo đầy kiêu kỳ, tay khẽ vuốt ve làn da mình như trêu ngươi những kẻ đang dán mắt vào màn hình. “Các anh thấy thích không? Nếu thích thì ủng hộ em thêm chút nữa nhé,” cô nói, giọng điệu vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Khi buổi livestream kết thúc, đồng hồ đã điểm gần 2 giờ sáng. Minh Anh tắt máy, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cô đứng dậy, mặc lại chiếc áo ngủ bình thường, gương mặt trở về vẻ dịu dàng thường ngày. Nhưng trong đầu cô, những suy nghĩ về cuộc sống hai mặt này bắt đầu len lỏi. Liệu có ngày nào đó, bí mật của cô bị phát hiện? Ý nghĩ ấy khiến tim cô khẽ đập nhanh, không rõ vì lo sợ hay vì phấn khích.

Bình luận

Để lại bình luận