Chương 1

Trong căn phòng ăn ấm cúng của một căn hộ chung cư giữa lòng thành phố, ánh đèn vàng dịu hắt lên bộ bàn ghế gỗ xoan đào đã ngả màu theo năm tháng, tạo nên một không khí tĩnh mịch lạ thường cho bữa tối gia đình. Đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, kim ngắn chỉ con số bảy, báo hiệu một ngày làm việc và học tập đã qua. Mùi thức ăn thơm lừng – canh sườn nấu khoai tây, cá diêu hồng chiên giòn, và đĩa rau muống luộc xanh mướt – lan tỏa, nhưng dường như không khí lại không hề sôi động như những bữa ăn thường lệ.

Bà Mai, người phụ nữ gần bốn mươi lăm tuổi, với mái tóc búi cao gọn gàng, vài sợi bạc lấp ló nơi thái dương, đang lặng lẽ gắp thức ăn cho chồng và các con. Hôm nay bà mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh nhạt, ống tay áo được xắn lên gọn gàng tới khuỷu tay, để lộ cánh tay gầy gò với những đường gân xanh mờ. Chiếc quần tây đen ống đứng giúp bà trông thanh lịch và nghiêm nghị hơn một chút so với vẻ mệt mỏi thường ngày. Đôi mắt bà, vốn long lanh và tràn đầy sức sống, giờ đây lại ẩn chứa vẻ uể oải, có lẽ do áp lực công việc và những lo toan bộn bề của cuộc sống. Bà là một giáo viên tiếng Anh trung học, một người phụ nữ chuẩn mực, tận tâm với gia đình, luôn cố gắng giữ gìn nề nếp gia phong.

Đối diện bà là ông Hùng, chồng bà, người đàn ông năm mươi tuổi với vóc dáng đẫy đà, mái tóc đã điểm bạc và khuôn mặt khắc khổ. Ông là kỹ sư xây dựng, công việc áp lực đã biến ông thành một người đàn ông ít nói, thường xuyên cau có và chỉ quan tâm đến những vấn đề lớn lao ngoài xã hội hơn là những chi tiết nhỏ nhặt trong căn nhà mình. Ông đang xem tin tức trên điện thoại, thỉnh thoảng lại nhướng mày, cằn nhằn về giá cả thị trường hoặc tình hình chính trị. Ông mặc một chiếc áo phông kẻ sọc đơn giản, đã bạc màu, và chiếc quần đùi rộng thùng thình, cho thấy sự xuề xòa khi ở nhà.

Bên cạnh ông Hùng là Nam, người con trai cả, 25 tuổi, đang là nhân viên văn phòng bận rộn. Anh có vẻ ngoài năng động, khỏe khoắn với chiếc áo sơ mi công sở vẫn còn nguyên nếp gấp, dù đã về nhà. Nam vừa ăn vừa liên tục kiểm tra tin nhắn công việc trên chiếc điện thoại thông minh của mình, gương mặt căng thẳng vì những deadline chồng chất. Anh hiếm khi tham gia vào các cuộc trò chuyện gia đình, tâm trí luôn dán chặt vào thế giới ảo của công việc.

Cách bà Mai một ghế là Thư, cô con gái út mới mười lăm tuổi. Mái tóc dài, đen mượt được tết gọn sang một bên, chiếc váy ngủ họa tiết hoạt hình màu hồng nhạt làm cô bé trông thật hồn nhiên. Đôi mắt Thư dán chặt vào màn hình điện thoại, ngón tay thoăn thoắt lướt, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới mạng xã hội và những trò chơi điện tử. Thỉnh thoảng cô bé lại khúc khích cười, hoặc khẽ càu nhàu khi thua một ván game nào đó, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.

Và cuối cùng, ngồi đối diện với Thư, chính là Hoàng. Cậu là con trai thứ hai của gia đình, vừa tròn hai mươi tuổi, đang là sinh viên ngành tâm lý học. Hoàng có một vẻ ngoài khá trầm tĩnh, ít nói, khác hẳn với sự sôi nổi của anh trai hay sự hồn nhiên của em gái. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi denim cũ kỹ, đã bạc màu ở phần khuỷu tay và viền cổ, cùng chiếc quần kaki màu be đơn giản. Bộ quần áo không quá mới mẻ, nhưng nó lại tôn lên dáng vẻ gầy gò, cao ráo của cậu. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, che đi một phần trán, tạo thêm vẻ bí ẩn cho khuôn mặt vốn đã có nét điềm tĩnh một cách đáng sợ.

Hoàng là người duy nhất không cầm điện thoại trong bữa ăn. Đôi mắt cậu, sâu thẳm và đen láy như hai hố đen, lẳng lặng quan sát từng người trong gia đình. Cậu không nói nhiều, chỉ lắng nghe những lời càm ràm của bố, tiếng lách cách của Nam khi gõ phím, và những tiếng cười khúc khích của Thư. Nhưng ánh mắt cậu lại đặc biệt dừng lại lâu hơn ở bà Mai. Bà Mai gầy đi nhiều so với trước đây, những nếp nhăn nhỏ đã bắt đầu xuất hiện quanh khóe mắt, và quầng thâm dưới mắt cho thấy bà đã không có những giấc ngủ ngon lành.

Bình luận

Để lại bình luận