Chương 1

Trong cõi Cửu Châu mênh mông, nơi võ đạo thịnh hành, tại một góc yên bình của mảnh đất phía Nam là Diệp gia trang. Nơi đây, cây cỏ xanh tươi bốn mùa, trúc reo vi vút bên những mái ngói cong cong cổ kính, tựa như một bức tranh thủy mặc trầm mặc mà đầy sức sống. Diệp gia vốn là một thế gia võ học lâu đời, mặc dù không phải đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng có một vị trí nhất định trong giang hồ, danh tiếng vang vọng khắp vùng.

Thiếu chủ Diệp Tiểu Thiên, người thừa kế duy nhất của Diệp gia, lúc này đang tĩnh tọa trong đình viện sau, hấp thụ linh khí đất trời. Hắn vận hành một bộ công pháp gia truyền mang tên “Thanh Phong Quyết”, khí tức nhẹ nhàng như gió thoảng, thanh thoát tựa mây trời. Thân hình Diệp Tiểu Thiên không quá vạm vỡ nhưng lại ẩn chứa một sự linh hoạt lạ thường, đôi mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, môi mỏng phảng phất nét thư sinh. Duy chỉ có điều, trong sâu thẳm tâm khảm của Diệp Tiểu Thiên, có một nỗi niềm thầm kín khó tỏ. Mặc dù hắn là thiếu chủ gia tộc, sở hữu thiên tư không tồi, nhưng về phương diện tình dục, hắn luôn tự ti về nhục căn của mình. Nó không hề hùng vĩ, vạm vỡ như những gì hắn từng nghe qua các giai thoại giang hồ hay đọc trong những cuốn sách cấm. Thậm chí, ngay cả khi cương cứng, nó vẫn chỉ ở mức trung bình, thậm chí có phần nhỏ hơn so với định nghĩa về một nam nhân cường tráng. Diệp Tiểu Thiên thỉnh thoảng cảm thấy một chút bất mãn, thầm lo lắng liệu sau này có thể khiến các hồng nhan của mình thực sự thỏa mãn hay không, dù hắn biết mình có “diễm phúc” lớn lao khi được trời phú cho nhiều mỹ nhân vây quanh. Hắn cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vụn vặt đó, tập trung vào việc điều hòa chân khí, ý thức luân chuyển khắp châu thân, cảm nhận từng luồng sức mạnh dâng trào trong huyết mạch.

Bên ngoài đình viện, Hoàng Phúc, người gia nô trung thành đã theo Diệp Tiểu Thiên từ thuở nhỏ, đang lẳng lặng quét dọn những chiếc lá vàng rơi rụng. Hắn có một dáng người thấp bé, thân hình gầy gò, khuôn mặt khắc khổ và nước da ngăm đen, cùng với những nếp nhăn đã hằn sâu nơi khóe mắt, khiến hắn trông già hơn cái tuổi thật của mình rất nhiều. Mái tóc lơ thơ vài sợi bạc, càng tôn lên vẻ lam lũ, hèn mọn. Hoàng Phúc vốn thiên tư cực kém, không thể tu luyện võ công, chỉ có thể làm những việc chân tay trong gia trang. Hắn luôn tốt bụng, thật thà, ít nói, và rất tự ti mỗi khi đứng trước những người có thân phận cao quý. Nhưng ẩn sâu bên trong cái vỏ bọc tầm thường ấy là một bí mật động trời mà ngay cả Diệp Tiểu Thiên cũng không hề hay biết: Hoàng Phúc sở hữu một cây côn thịt thô dài, không hề cân xứng với thân hình thấp bé của hắn, và một dục vọng mãnh liệt đến mức mỗi đêm đều phải tự giải quyết bằng tay để kiềm chế bản năng nguyên thủy đang gào thét trong huyết quản. Hắn luôn ngưỡng mộ và trung thành tuyệt đối với Diệp Tiểu Thiên, coi thiếu chủ là bầu trời, là hy vọng của đời mình. Tuy nhiên, đôi khi, khi nhìn thấy các mỹ nhân vây quanh Diệp Tiểu Thiên, một ngọn lửa tham lam vẫn len lỏi trong trái tim hắn, một ham muốn nhục dục vượt ra ngoài ranh giới của một người gia nô. Hắn biết mình không xứng đáng, nhưng bản năng vẫn thôi thúc, khiến hắn thỉnh thoảng liếc nhìn trộm, hoặc hít hà mùi hương vương vấn của các nàng.

Khi ánh chiều dần buông, nhuộm đỏ cả khoảng trời phía Tây, Diệp Tiểu Thiên thu công, đứng dậy, cảm thấy toàn thân thư thái. Hắn chậm rãi bước ra khỏi đình viện, Hoàng Phúc lập tức bỏ chổi xuống, cung kính hành lễ: “Thiếu chủ, đã đến giờ dùng bữa tối. Phu nhân đã sai người chuẩn bị tươm tất.”

Diệp Tiểu Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Hoàng Phúc. “Hoàng Phúc, ngươi vất vả rồi. Hãy đi nghỉ sớm đi.”

“Dạ, đa tạ thiếu chủ quan tâm.” Hoàng Phúc cúi đầu, bàn tay thô ráp của hắn siết chặt cán chổi, trong lòng thầm cảm kích sự tử tế của Diệp Tiểu Thiên. Hắn luôn tâm niệm, thiếu chủ là người tốt nhất, dù mình có mơ tưởng điều gì, cũng không thể làm tổn hại đến người.

Bình luận

Để lại bình luận