Chương 1

Trên ngai vàng Băng Phách được chạm khắc tinh xảo từ băng vạn năm, Nữ Đế Võ Cảnh Thiên tĩnh tọa, đôi mắt phượng khẽ khép hờ. Tuổi tác của nàng không ai dám định rõ, chỉ biết rằng khí chất đế vương của nàng đã tôi luyện qua hàng ngàn năm tuế nguyệt, sâu thẳm như biển cả, uy nghiêm như thiên địa. Bề ngoài, nàng chỉ như một giai nhân vừa chạm ngưỡng tam tuần, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành với làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son, nhưng ánh mắt mở ra lại ẩn chứa sự mệt mỏi, gánh nặng của Đại Chu Thần Triều rộng lớn đè nặng lên đôi vai gầy.

Hơn vạn dặm sơn hà, vô số sinh linh, trăm ngàn tông môn, và những thế lực ngầm luôn chực chờ khuấy động – tất cả đều cần nàng kiểm soát. Quyền lực là xiềng xích, trách nhiệm là gông cùm. Từ khi đăng cơ, chưa bao giờ nàng được sống trọn vẹn là chính mình, một cỗ máy hoàn hảo không sai sót, một biểu tượng vĩnh cửu của sự thống trị. Cái giá của vinh quang là sự cô độc tột cùng, là sự kìm nén mọi khao khát bản năng, mọi xúc cảm cá nhân.

Một tiếng thở dài khẽ thoát ra, hòa vào không gian lạnh lẽo của đại điện. Bất chợt, một ý nghĩ dâm đãng, hoang dại len lỏi vào tâm trí Nữ Đế, như một đốm lửa nhỏ nhen nhóm trong đêm trường. Đó là khao khát được buông bỏ, được vứt bỏ mọi vinh quang, mọi xiềng xích để bị đối xử như một món đồ chơi, bị sỉ nhục, bị lạm dụng bởi những kẻ hạ tiện nhất trần gian. Chính sự đối lập cực đoan đó mới mang lại cho nàng khoái cảm giải thoát mà địa vị cao quý không thể nào chạm tới.

Nàng khẽ nâng tay, một viên pháp khí màu tím than lấp lánh xuất hiện trên lòng bàn tay ngọc ngà. Bộ pháp quyết cải trang vận chuyển, linh lực Đại Thừa cảnh cấp tốc xoay chuyển, che giấu khí chất đế vương và tu vi mạnh mẽ. Từng đường nét trên khuôn mặt thay đổi mềm mại hơn, đôi mắt phượng sắc sảo giờ đây trở nên ẩn chứa vẻ phong tình câu hồn, thân hình uyển chuyển thướt tha. Trong chớp mắt, Nữ Đế Võ Cảnh Thiên đã biến mất, thay vào đó là một vũ nữ diễm lệ, phàm tục tên Mị Nhi.

Mị Nhi đứng dậy, hoàng bào tan biến, khoác lên mình một bộ vũ phục bằng lụa mỏng và tơ nhện Tằm tinh màu đỏ rượu, chỉ che hờ những điểm trọng yếu, khoe trọn đường cong nóng bỏng. Từng bước chân nhẹ nhàng, nàng rời khỏi Tử Cấm Thành, hướng về phía thành Biên Thùy, một thành phố nằm ở rìa lãnh thổ, nơi các tu sĩ tà đạo và bang phái giang hồ ô hợp thường xuyên lui tới. Nơi đó, sự hỗn loạn và dục vọng trần trụi bùng phát mạnh mẽ nhất.

Màn đêm buông xuống, quán rượu “Mê Động” ở Biên Thùy đã chật ních khách. Không khí đặc quánh mùi rượu, mồ hôi và hương phấn rẻ tiền. Mị Nhi, với vẻ đẹp rực rỡ và những điệu múa say đắm lòng người, nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Nàng uốn éo theo tiếng nhạc rộn rã, từng động tác đều tỏa ra sự mê hoặc chết người, khiến những gã đàn ông thô tục bên dưới hò reo điên loạn. Ánh mắt dâm dục trần trụi mà họ dành cho nàng, những lời lẽ thô thiển buông ra, tất cả đều là thứ mà Nữ Đế Võ Cảnh Thiên khao khát bấy lâu.

Sau một hồi vũ điệu, Mị Nhi lướt xuống sân khấu. Vừa bước chân xuống, một bàn tay thô ráp đã thọc vào eo nàng, bóp mạnh.
“Haha, vũ nữ Mị Nhi quả nhiên danh bất hư truyền! Nào, lại đây ngồi với lão gia này!”
Kẻ đó là một tên thương nhân béo ị, bụng phệ, mặt mũi đỏ gay vì rượu, đeo đầy nhẫn vàng trịch thượng. Hắn là một phàm nhân, tu vi chỉ vỏn vẹn Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng tiền tài thì dư dả. Trong mắt hắn, Mị Nhi chỉ là một món hàng mua vui.

Mị Nhi khẽ nhíu mày, nhưng nội tâm lại dâng lên một cảm giác phức tạp. Sự sỉ nhục này, sự thô bạo này, chính là thứ nàng đang tìm kiếm. Nàng khẽ gạt tay hắn ra, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười nửa vời, ẩn chứa vẻ bất cần: “Lão gia muốn mời rượu ta sao? Vậy thì phải có thành ý.”

Tên thương nhân cười ha hả, vỗ tay một cái. Lập tức, một tên tùy tùng mang tới một túi gấm chứa đầy linh thạch hạ phẩm. “Đây là thành ý của ta! Đêm nay, Mị Nhi là của ta!”
Mị Nhi khẽ liếc nhìn túi linh thạch, trong lòng thầm nhếch mép. Những linh thạch này đối với nàng chẳng khác gì sỏi đá, nhưng bị mua bằng chúng lại mang một ý nghĩa đặc biệt, một sự sỉ nhục nàng tự nguyện chấp nhận. Nàng gật đầu, theo chân tên thương nhân lên lầu, bước vào một căn phòng tồi tàn, nồng nặc mùi ẩm mốc và xạ hương cũ kỹ.

Vừa vào phòng, tên thương nhân đã nóng nảy xô nàng vào vách tường, bàn tay thô bạo xé toạc lớp vũ phục mỏng manh của nàng. Tiếng lụa rách xé toạc không khí, để lộ ra thân hình ngọc ngà ẩn sau lớp áo. Hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng, ánh mắt dâm dục không che đậy.
“Thân thể này… quả là cực phẩm! Nào, để lão gia nếm thử hương vị vũ nữ của thành Biên Thùy!” Hắn cười dâm, vươn tay thô bạo xoa nắn cặp nhũ hoa đẫy đà đang nhô lên sau lớp yếm tơ mỏng.

Bình luận

Để lại bình luận