Chương 1

: Khởi đầu mới
Trong căn nhà nhỏ nằm nép mình ở một góc huyện Vân Tiêu, ánh nắng buổi sớm len qua cửa sổ gỗ cũ kỹ, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Anh Tuấn. Cậu vừa thức dậy, mái tóc còn rối bù, đôi mắt sáng ngời nhìn ra khoảng sân nhỏ trước nhà. Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày cậu nhận được thư báo trúng tuyển vào Đại học Luật – một trong những trường danh giá nhất mà cậu từng mơ ước. Tiếng chim ríu rít ngoài sân hòa cùng tiếng mẹ đang lạch cạch nấu ăn trong bếp, mang đến cảm giác bình yên quen thuộc.
“Tuấn ơi, dậy rồi thì xuống ăn sáng đi con! Mẹ làm món bánh bao nhân thịt con thích đó!” Giọng mẹ vang lên từ dưới nhà, ấm áp nhưng không giấu được chút lo lắng trong âm sắc.
Anh Tuấn mỉm cười, nhanh chóng rửa mặt rồi bước xuống cầu thang gỗ kêu cót két. Trong bếp, mẹ cậu đang bận rộn bên bếp lò, hơi nóng từ nồi bánh bao bốc lên nghi ngút. Cha ngồi ở bàn ăn, tay cầm tờ báo cũ, đôi mắt đằng sau cặp kính lão nhìn chăm chú vào từng dòng chữ. Anh Tài – người anh cả của cậu – chưa thấy đâu, có lẽ đã ra nhà máy từ sáng sớm.
“Con chào cha, chào mẹ!” Anh Tuấn kéo ghế ngồi xuống, không quên nhìn mẹ với ánh mắt rạng rỡ. “Mẹ ơi, con nhận được thư báo trúng tuyển rồi! Đại học Luật, đúng trường con mơ ước!”
Mẹ ngừng tay, quay lại nhìn con trai, đôi mắt sáng lên niềm vui xen lẫn tự hào. “Thật sao? Ôi, con trai mẹ giỏi quá! Cha, cha nghe thấy chưa? Con nó đậu đại học rồi!” Bà đặt chiếc đũa xuống, vội chạy đến ôm chầm lấy Anh Tuấn, nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt.
Cha cậu gấp tờ báo lại, đẩy cặp kính lên, giọng trầm nhưng đầy xúc động. “Tốt lắm, Tuấn. Con làm cha mẹ tự hào lắm. Nhà mình tuy không giàu có, nhưng con đã làm rạng danh tổ tiên. Cố gắng học hành, đừng để phí cơ hội này, nghe chưa?”
Anh Tuấn gật đầu mạnh mẽ, lòng ngập tràn quyết tâm. Nhưng trong lòng cậu, một nỗi lo thoáng qua. Gia đình cậu không dư dả, cha mẹ già yếu, anh cả dù làm chủ một nhà máy in nhỏ nhưng công việc bấp bênh, lại mang tiếng làm ăn không mấy minh bạch. Chi phí học đại học, tiền ăn ở, sinh hoạt ở thành phố lớn… tất cả như một gánh nặng vô hình đè lên vai cậu.
“Mẹ, cha… con đang nghĩ, hay là con đi làm trước đã. Đại học tốn kém lắm, con không muốn gia đình mình phải vất vả thêm.” Anh Tuấn ngập ngừng nói, ánh mắt nhìn xuống bát cháo nóng hổi mẹ vừa đặt trước mặt.
Mẹ cậu khựng lại, trao đổi ánh mắt với cha. “Tuấn, chuyện tiền bạc cứ để cha mẹ và anh con lo. Con chỉ cần học cho tốt, tương lai còn dài, đừng nghĩ ngợi nhiều. Anh con đã nói rồi, nó sẽ tìm cách.”
“Nhưng mẹ…” Anh Tuấn định nói tiếp, nhưng tiếng cửa mở đánh rầm cắt ngang. Anh Tài bước vào, chiếc áo sơ mi xắn tay lấm tấm mồ hôi, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Ai da, nghe gì chưa? Thằng em tôi đậu đại học rồi! Tối nay phải làm một bữa ra trò để chúc mừng chứ!” Anh vỗ mạnh vào vai Anh Tuấn, giọng hào sảng.
“Anh Tài, anh về sớm vậy?” Anh Tuấn ngạc nhiên nhìn anh trai.
“Ừ, nghe tin em đậu đại học, anh xin nghỉ nửa ngày chạy về liền. Nhà máy bận lắm, nhưng chuyện của em quan trọng hơn. Nào, kể anh nghe, trường đó thế nào? Có phải oách lắm không?” Anh Tài ngồi xuống, kéo ghế sát bên em trai, ánh mắt lấp lánh tò mò.
Anh Tuấn cười, kể lại những gì cậu biết về ngôi trường danh giá, về giấc mơ trở thành luật sư để giúp đỡ những người cần công lý. Nhưng trong lòng cậu, những lo lắng về tương lai vẫn chưa tan biến. Cậu nhìn anh trai, người luôn mạnh mẽ, luôn gánh vác gia đình, và tự hỏi liệu mình có thể sống như anh – một người đàn ông đầy tham vọng nhưng cũng đầy áp lực.
Buổi sáng hôm đó, cả gia đình quây quần bên mâm cơm giản dị. Tiếng cười nói rộn ràng, nhưng đâu đó trong không khí vẫn phảng phất những nỗi lo chưa nói thành lời. Anh Tuấn biết, hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng cậu quyết tâm sẽ không làm gia đình thất vọng. Và có lẽ, chính từ đây, một câu chuyện mới sẽ bắt đầu – câu chuyện về ước mơ, trách nhiệm, và cả những bí mật mà gia đình cậu chưa từng hé lộ.

________________

Bình luận

Để lại bình luận