Chương 1

: Quyển Nhật Ký Bí Ẩn

Mưa Sài Gòn đổ xuống như trút, những con đường nhỏ quanh khu trọ sinh viên biến thành sông. Bảo Lâm, sinh viên năm ba ngành Kỹ thuật Điện tử tại Đại học Bách Khoa, lê bước dưới chiếc dù rách, áo sơ mi ướt nhẹp dính chặt vào người. Anh 24 tuổi, không cao lớn, dáng vẻ gầy gò với mái tóc rối và cặp kính cận dày cộp. Dù học lực khá, anh luôn cảm thấy mình nhỏ bé giữa thành phố rộng lớn này, nơi giấc mơ trở thành kỹ sư công nghệ dường như xa vời. Gia đình ở quê nghèo khó, mỗi tháng anh chỉ dám chi tiêu dè dặt để gửi tiền về giúp mẹ.

Hôm ấy, trên đường về sau buổi học dài, một vật gì đó lấp ló dưới đống lá ướt bên lề đường khiến anh khựng lại. Nghĩ chỉ là rác, anh cúi xuống, nhưng hóa ra là một quyển nhật ký bìa đen cũ kỹ, sờn rách, nặng trịch vì ngấm nước. Bìa sách không tên, chỉ có vài ký hiệu lạ khắc sâu, như được chạm bằng tay. Tò mò, Lâm nhét nó vào balo, lòng tự nhủ sẽ xem sau.

Về đến phòng trọ, một căn gác xép chật chội với chiếc giường sắt gỉ và bàn học đầy sách vở, anh lau khô quyển nhật ký. Ánh đèn vàng mờ chiếu lên những trang giấy dày, chữ viết tay sắc nét, không nhòe dù thấm nước. Nội dung bên trong khiến Lâm sững sờ: đó là hướng dẫn chi tiết về một công nghệ NANO chưa từng nghe qua, có khả năng cắt đứt tín hiệu thần kinh, cho phép điều khiển cơ thể người khác mà không ảnh hưởng tư duy. “Ai viết cái này? Khoa học viễn tưởng à?” anh lẩm bẩm, nhưng càng đọc, anh càng bị cuốn hút. Từng bước được mô tả rõ ràng: từ nguyên liệu, thiết bị, đến cách chế tạo. Dù phức tạp, nó không vượt quá khả năng của một sinh viên kỹ thuật như anh.

Đêm đó, Lâm không ngủ. Anh mường tượng hàng trăm ứng dụng: y học, giải trí, thậm chí… những thứ đen tối hơn. Ý nghĩ điều khiển cơ thể người khác khiến tim anh đập nhanh, vừa phấn khích vừa sợ hãi. Nhưng rồi anh gạt đi, tự nhủ: “Nếu làm được, mình có thể thay đổi cuộc đời.” Quyết định liều lĩnh nảy ra: anh sẽ thử chế tạo nó.

Những ngày sau, Lâm lao vào nghiên cứu. Anh dành hàng giờ trong thư viện, tìm tài liệu về công nghệ NANO và thần kinh học. Quyển nhật ký như kim chỉ nam, nhưng nguyên liệu cần thiết – từ vi mạch đặc biệt đến hợp chất hiếm – đắt đỏ khủng khiếp. Với số tiền tiết kiệm ít ỏi, anh chỉ mua được vài thứ cơ bản. Không nản, anh bắt đầu vay mượn: đầu tiên là bạn bè, rồi đến dịch vụ tín dụng sinh viên. “Chỉ cần thành công, mình sẽ trả hết,” anh tự trấn an.

Thời gian trôi qua, cuộc sống của Lâm xoay quanh quyển nhật ký. Anh bỏ bê bài vở, ít giao tiếp, chỉ tập trung vào việc chế tạo. Phòng trọ giờ đầy dây điện, bảng mạch và dụng cụ lỉnh kỉnh. Một lần, trong lúc thử nghiệm, một mạch điện chập, gây cháy nhỏ. Lâm hoảng loạn dập lửa, tim đập thình thịch khi nghĩ đến khoản nợ đang chồng chất. “Không thể bỏ cuộc,” anh nghiến răng, tiếp tục.

Một buổi tối, mệt mỏi sau ca làm thêm ở quán cà phê, Lâm ngồi thẫn thờ nhìn đống thiết bị. Một cô gái bước vào quán, váy ngắn bó sát, dáng đi uyển chuyển. Cô gọi latte, ánh mắt lướt qua Lâm, nở nụ cười nhẹ. Anh đỏ mặt, quay đi, nhưng hình ảnh cô gái khiến anh nghĩ đến thiết bị NANO. Nếu thành công, anh có thể… Anh lắc đầu xua ý nghĩ. “Tập trung, Lâm. Tiền bạc trước, gái gú sau,” anh tự nhủ, nhưng sự cám dỗ đã gieo mầm trong lòng.

###

Bình luận

Để lại bình luận