Chương 1

: Tai Ương Giữa Biển Khơi
Tiếng sóng vỗ ầm ầm bên tai như muốn xé toạc màng nhĩ, vị mặn chát của nước biển xộc thẳng vào khoang mũi, bỏng rát.
“Tiểu Kiệt! Tỉnh lại đi em! Tiểu Kiệt!”
Trên bãi cát vàng trải dài vô tận, một người phụ nữ với thân hình ướt sũng đang quỳ rạp xuống, hai bàn tay trắng nõn ra sức vỗ vào gương mặt người đàn ông đang nằm bất động trong lòng mình. Nàng là Phạm Thị Tịnh, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất của người phụ nữ. Là bà chủ của một thương hiệu thời trang có tiếng, Phạm Thị Tịnh sở hữu vẻ đẹp sắc sảo và mặn mà, khí chất toát lên sự sang trọng ngay cả trong hoàn cảnh bi đát nhất.
Chiếc áo sơ mi lụa mỏng manh dính chặt vào cơ thể nàng vì nước biển, in hằn lên những đường cong nóng bỏng, phô bày trọn vẹn bộ ngực đầy đặn đang phập phồng dữ dội vì lo lắng. Mái tóc dài đen nhánh bết lại, những giọt nước từ ngọn tóc hòa cùng mồ hôi trên trán nàng, thánh thót rơi xuống, vỡ tan trên gò má cương nghị của Trần Văn Kiệt.
Chuyến du lịch nước ngoài nhân dịp nghỉ lễ tưởng chừng như thiên đường, nào ngờ lại biến thành địa ngục khi chiếc máy bay gặp luồng khí lạ và gãy đôi giữa không trung. Phần đầu máy bay, nơi chứa khoang hạng nhất mà họ ngồi, may mắn rơi xuống vùng biển nông gần một hòn đảo hoang vu. Nhưng cú va chạm kinh hoàng đã khiến nhiều người bị thương, và Trần Văn Kiệt – cậu em họ của nàng – đã bất tỉnh ngay khi rơi xuống nước.
Phạm Thị Tịnh cắn chặt môi, nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy. Nàng đã phải dùng hết sức bình sinh, dặn dò Nguyễn Thị Lỵ – cô bạn gái nhỏ nhắn của Trần Văn Kiệt bám vào một mảnh vỡ, còn mình thì liều mạng kéo cậu em trai to lớn này bơi vào bờ.
“Khụ… khụ khụ…”
Tiếng ho khan sặc sụa vang lên, lồng ngực Trần Văn Kiệt co thắt mạnh. Hắn từ từ mở mắt, cơn đau đầu như búa bổ khiến hắn choáng váng.
Thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt Phạm Thị Tịnh lóe lên tia hy vọng, nhưng ngay lập tức bị sự hoảng loạn lấn át. Nàng nắm chặt lấy vai hắn, giọng lạc đi: “Tiểu Kiệt! May quá em tỉnh rồi! Mau dậy đi, Tiểu Lỵ… con bé vẫn còn ở ngoài kia! Nó không biết bơi!”
Cái tên “Tiểu Lỵ” như một luồng điện xẹt qua não bộ, đánh thức mọi giác quan của Trần Văn Kiệt. Hắn bật dậy như lò xo, không màng đến cơ thể rã rời hay những vết xước đang rỉ máu. Hắn lao về phía biển cả mênh mông, nơi những con sóng bạc đầu đang gầm gào như muốn nuốt chửng tất cả.
Xung quanh, tốp năm tốp ba những người sống sót đang kêu rên thảm thiết, khung cảnh hỗn loạn như ngày tận thế. Nhưng trong mắt Trần Văn Kiệt lúc này chỉ có hình bóng người yêu. Hắn lao mình xuống nước, sải những cánh tay mạnh mẽ xé toạc màn nước biển lạnh lẽo.
Rất nhanh, hắn bơi đến vị trí phần đầu máy bay đang lập lờ trôi nổi. Cửa khoang đã mở toang hoác. Trần Văn Kiệt lặn vào trong, tim hắn thắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Nguyễn Thị Lỵ, cô bạn gái bé nhỏ của hắn, đang đứng chới với trên một chiếc ghế dựa. Nước biển đã dâng lên đến ngực cô. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là đôi tay mảnh khảnh ấy đang gồng lên, bấu chặt lấy cổ áo của một cô gái khác đang hôn mê bất tỉnh, giữ cho đầu cô ta không bị chìm xuống nước. Gương mặt Nguyễn Thị Lỵ tái nhợt vì sợ hãi và kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự kiên cường.
“Kiệt ca! Em ở đây!”
Nhìn thấy Trần Văn Kiệt xuất hiện như một vị thần cứu thế, Nguyễn Thị Lỵ vỡ òa, tiếng gọi nghẹn ngào trong nước mắt.
Trần Văn Kiệt bơi đến bên cạnh, đôi tay rắn chắc ôm chầm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên để cô có thể thở dễ dàng hơn. Hơi ấm từ cơ thể hắn truyền sang khiến Nguyễn Thị Lỵ run rẩy, cô gục đầu vào vai hắn, hít hà mùi hương nam tính pha lẫn vị mặn mòi của biển, cảm thấy an tâm lạ thường.
“Em không sao chứ Tiểu Lỵ? Có bị thương ở đâu không?” Hắn vuốt ve tấm lưng đang run lên của cô, giọng nói trầm ấm đầy lo lắng.
“Em không sao… Kiệt ca.” Nguyễn Thị Lỵ lí nhí, đôi gò bồng đảo mềm mại ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn qua lớp áo ướt sũng.
Trần Văn Kiệt thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, chúng ta phải ra khỏi đây ngay. Cái xác máy bay này đang chìm dần.”
Nhưng Nguyễn Thị Lỵ không di chuyển, cô cắn môi, ánh mắt do dự nhìn cô gái lạ mặt đang bất tỉnh trong tay mình. “Kiệt ca… còn cô ấy thì sao? Chúng ta… có thể cứu cô ấy không?”
Trần Văn Kiệt nhìn theo ánh mắt cô. Đó là một cô gái trẻ, có lẽ chỉ tầm mười tám đôi mươi, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu như búp bê, mái tóc đuôi ngựa ướt nhẹp dính vào gò má phúng phính. Cô bé mặc một bộ váy áo màu hồng phấn theo phong cách tiểu thư đài các, giờ đây đã ướt sũng và trở nên trong suốt, ôm sát lấy thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy đặn một cách bất ngờ.
Nguyễn Thị Lỵ không biết bơi. Việc Trần Văn Kiệt phải dìu một người không biết bơi đã là khó khăn, giờ thêm một gánh nặng nữa giữa biển khơi sóng dữ, rủi ro là quá lớn.
“Cô ta không nặng lắm đâu…” Trần Văn Kiệt nhíu mày đánh giá, nhưng trong lòng cũng dấy lên sự lưỡng lự. Sinh mạng của mình và người yêu là quan trọng nhất.
Thấy sự chần chừ của hắn, Nguyễn Thị Lỵ cúi đầu, giọng lí nhí đầy hối lỗi: “Kiệt ca… hay là kệ cô ấy đi. Em xin lỗi…” Nàng hối hận vì lòng tốt bất chợt này có thể hại chết cả hai.
Trần Văn Kiệt nhìn gương mặt ngây thơ của cô gái lạ, rồi nhìn đôi mắt đẫm lệ của Nguyễn Thị Lỵ. Bản năng đàn ông trỗi dậy, hắn không thể thấy chết mà không cứu.
“Được rồi, không sao đâu. Em đánh thức cô ấy dậy đi. Nếu cô ấy tỉnh táo thì dễ mang theo hơn.”
Nguyễn Thị Lỵ gật đầu, vỗ nhẹ vào má cô gái. “Này… cô bé… tỉnh lại đi!”
Sau vài cái vỗ, cô gái trẻ ho sặc sụa, đôi mi dài khẽ rung rồi từ từ mở ra. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở gương mặt Nguyễn Thị Lỵ.
“Ưm… là chị đã cứu em sao? Cám… cám ơn chị…” Giọng cô bé yếu ớt nhưng đầy vẻ cảm kích.
“Tỉnh là tốt rồi. Đây là bạn trai chị, chúng ta phải bơi vào bờ ngay. Em có biết bơi không?”
Cô gái đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy, tay túm chặt lấy vạt váy đang bị sóng đánh tơi tả: “Em… em không biết bơi…”
Nguyễn Thị Lỵ tuyệt vọng nhìn Trần Văn Kiệt: “Kiệt ca… hai người không biết bơi… anh có lo nổi không?”
Không đợi Trần Văn Kiệt trả lời, cô gái trẻ mím môi, ánh mắt kiên quyết lạ thường: “Hay là… hai người đi trước đi. Em… em tự lo được.” Cô bé hiểu rõ hoàn cảnh lúc này, bắt người lạ mạo hiểm mạng sống vì mình là điều không thể.
Sự hiểu chuyện đến đau lòng của cô gái nhỏ khiến Nguyễn Thị Lỵ sững sờ. Đây chính là cơ hội sống sót duy nhất của cô bé, vậy mà…
________________

Bình luận

Để lại bình luận