Chương 1

Tiếng va đập chói tai xé toang bóng tối, kéo Nguyễn Khang trở về từ cõi chết. Cơ thể hắn giật nảy, phổi bỏng rát. Mùi khói xe, máu tanh, và nhựa đường cháy sém vẫn vương vấn trong ký ức, nhưng đôi mắt hắn mở ra lại thấy trần nhà thạch cao trắng bóc, không phải bầu trời đêm đen ngòm trước khi chiếc xe tải định mệnh ập tới.

Hắn bật dậy, lồng ngực đập thình thịch như trống. Một căn phòng xa lạ, ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ kiểu Anh cổ điển. Hắn nhìn xuống đôi tay mình. Chúng săn chắc, không một vết sẹo, không một vệt máu. Hắn sờ lên mặt, vuốt tóc. Gương mặt quen thuộc của hắn, nhưng trẻ hơn nhiều. Hắn chạy vội đến tấm gương treo trên tường.

Đúng là hắn. Nguyễn Khang của năm 2003. Gương mặt đẹp trai, sắc nét từng đường nét, làn da căng tràn sức sống, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự phong lưu. Cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn dưới lớp áo thun mỏng. Hắn nhớ như in, năm 2003 là thời điểm hắn vừa tốt nghiệp thủ khoa đại học thể thao ở Anh, tràn đầy hoài bão. Chứ không phải Nguyễn Khang của năm 2025, gã đàn ông gần bốn mươi tuổi, thân tàn ma dại, nợ nần chồng chất vì những canh bạc thua lỗ.

`Trọng sinh? Mình đã trở lại?` Một cảm giác vừa choáng váng vừa khó tin ập đến. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng ổn định nhịp thở. Ký ức về kiếp trước, về những sai lầm, những hối tiếc, và cái chết thảm khốc vì tai nạn giao thông, giờ đây rõ ràng như mới hôm qua. Hắn mở mắt, bàn tay siết chặt. `Được rồi. Nếu đã cho mình cơ hội thứ hai, mình sẽ không lặp lại sai lầm.`

Vừa lúc đó, một giọng nói lạnh lùng, máy móc vang lên trong đầu hắn, không phải ngôn ngữ, mà là một ý niệm được truyền thẳng vào não bộ.

“Hệ thống Tối cường Huấn luyện viên đã kích hoạt. Nhiệm vụ: Tiếp nhận và xây dựng đội bóng địa phương hạng bét, nâng cấp lên đẳng cấp hàng đầu thế giới.”

Nguyễn Khang ngơ ngác. `Hệ thống? Thứ gì đây?`

“Chủ nhân có thể sử dụng tinh dịch để nâng cao tố chất cầu thủ. Chi tiết năng lực sẽ được mở khóa khi chủ nhân tiến hành lần đầu tiên.”

Hắn thoáng chốc bàng hoàng, rồi một nụ cười quỷ dị nhếch lên trên môi. `Dùng tinh trùng để nâng cao tố chất? Thú vị thật.` Hắn vốn dĩ là kẻ dâm đãng và phong lưu. Trong kiếp trước, hắn đã ngủ với không ít phụ nữ, nhưng tất cả chỉ vì thỏa mãn dục vọng. Giờ đây, thứ bản năng nguyên thủy đó lại trở thành một công cụ, một vũ khí để hắn thay đổi vận mệnh?

Tiếng gõ cửa vang lên. “Cậu Khang, cậu tỉnh rồi chứ? Người của Hội đồng đang chờ ở phòng khách.”

Hắn hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ sửng sốt trên mặt, thay bằng nụ cười thường trực. “Tôi xuống ngay đây, bà Hudson.”

Người phụ nữ trung niên với mái tóc bạc phơ, mặc chiếc tạp dề sạch sẽ, cúi đầu rời đi. Bà ấy là quản gia cũ của gia đình hắn, người đã chứng kiến Khang lớn lên ở đây.

Nguyễn Khang nhìn quanh căn phòng. Đây là căn nhà cũ của ông nội hắn, một căn biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô Luân Đôn, thuộc vùng Bromley. Ông nội hắn, một người Anh nhập cư, vốn là một tín đồ bóng đá cuồng nhiệt, đã mua một đội bóng nghiệp dư địa phương chỉ vì tình yêu, chứ không phải vì kinh doanh. Đội bóng đó, Bromley Borough FC, đúng như lời Hệ thống nói, là một đội hạng bét. Sau khi ông nội qua đời cách đây vài tháng, đội bóng và căn nhà này được để lại cho hắn theo di chúc. Hắn nhớ lại, ở kiếp trước, hắn đã bán tháo cả đội bóng lẫn căn nhà này để trả nợ. Một quyết định ngu xuẩn, giờ nghĩ lại, hắn chỉ muốn tát vào mặt mình.

Hắn nhanh chóng thay đồ. Một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans sẫm màu, tôn lên dáng vẻ khỏe mạnh, năng động của tuổi trẻ. Xuống đến phòng khách, hai người đàn ông mặc vest đen đã ngồi sẵn trên ghế sofa, khuôn mặt nghiêm nghị. Họ là đại diện của Hội đồng Bóng đá địa phương, đến để thông báo về tình trạng của câu lạc bộ.

“Chào cậu Khang,” một người lên tiếng, giọng khô khan. “Chúng tôi đến đây để thông báo chính thức về tình hình Bromley Borough FC. Kể từ khi cố ông nội cậu qua đời, câu lạc bộ đã rơi vào tình trạng tài chính khó khăn, gần như phá sản. Hội đồng đã cân nhắc việc giải thể đội bóng.”

Nguyễn Khang mỉm cười, nụ cười phong lưu khiến hai người đàn ông có chút bất ngờ. “Cảm ơn các vị đã đến. Nhưng tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”

Người còn lại nhướn mày. “Ý cậu là sao? Cậu Khang, cậu biết rõ đội bóng này đang đứng trước bờ vực. Chúng tôi đã thấy tài liệu về chuyên môn của cậu, rất xuất sắc. Nhưng bóng đá không chỉ cần chuyên môn. Nó cần tiền, và một tầm nhìn thực tế.”

“Tôi có cả hai,” Khang đáp, giọng điệu tự tin. “Tiền, tôi sẽ lo. Về tầm nhìn, tôi không chỉ muốn giữ đội bóng này tồn tại. Tôi muốn biến Bromley Borough FC trở thành đội bóng hàng đầu thế giới.”

Hai người đàn ông nhìn nhau, rồi phá ra cười. “Thứ lỗi cho chúng tôi, cậu Khang,” một người nói, giọng đầy vẻ chế giễu. “Đội bóng này chưa bao giờ vượt ra khỏi giải đấu nghiệp dư địa phương. Cậu nói muốn biến nó thành đội hàng đầu thế giới? Đó là giấc mơ viển vông.”

“Giấc mơ của tôi, và tôi sẽ biến nó thành hiện thực,” Khang kiên quyết. “Tôi cần các vị cho tôi cơ hội. Hãy cho tôi một mùa giải. Nếu tôi không thể đưa đội bóng tiến xa hơn, tôi sẽ tự nguyện giải thể nó.”

Họ trao đổi ánh mắt. Cuối cùng, người đàn ông ban đầu lên tiếng. “Được thôi, cậu Khang. Chúng tôi đã quá chán nản với tình hình này rồi. Chúng tôi sẽ cho cậu cơ hội. Nhưng cậu chỉ có một năm. Sau đó, chúng tôi sẽ đánh giá lại.”

Hắn đứng dậy, bắt tay từng người. “Cảm ơn các vị. Các vị sẽ không phải hối hận.”

Sau khi hai người đàn ông rời đi, Khang bước ra khu vườn sau nhà. Ông nội hắn đã cho xây một sân tập nhỏ, cỏ đã úa vàng, khung thành gỉ sét. Đây là điểm khởi đầu.

“Nhiệm vụ đầu tiên: Tuyển chọn và huấn luyện đội U17/U18, tối thiểu 11 cầu thủ tài năng. Nâng cao một tố chất của ít nhất 3 cầu thủ.” Hệ thống vang lên.

Bình luận

Để lại bình luận