Chương 1

: Dưới Chân Núi Bà Đen
Thanh Bình, một chàng trai 23 tuổi vừa tốt nghiệp đại học ngành công nghệ thông tin, chưa từng nghĩ rằng chuyến đi training của công ty sẽ trở thành bước ngoặt định mệnh trong cuộc đời mình. Sáng sớm, chiếc xe buýt cũ kỹ chở nhóm nhân viên mới của VinaTech, một công ty phần mềm tầm trung ở Sài Gòn, lăn bánh rời thành phố, hướng về núi Bà Đen ở Tây Ninh. Không khí trên xe rộn ràng, tiếng cười nói xen lẫn những câu chuyện bâng quơ của các đồng nghiệp mới. Mọi người háo hức, phần vì đây là chuyến đi đầu tiên của nhóm, phần vì cơ hội thoát khỏi văn phòng ngột ngạt để hòa mình vào thiên nhiên hoang sơ.
Bình ngồi gần cửa sổ, tai đeo headphone, mắt lướt qua những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài dưới ánh nắng ban mai. Anh là một IT điển hình: thân hình mảnh khảnh, vai hơi gù vì ngồi máy tính quá nhiều, khuôn mặt dễ nhìn nhưng không có gì nổi bật. Cuộc sống của Bình xoay quanh màn hình laptop, những dòng code khô khan, và vài trận game online mỗi tối để xả stress. Đôi khi, anh tự hỏi liệu mình có đang bỏ lỡ điều gì lớn lao hơn, một cuộc sống sôi động hơn ngoài những con số và ký tự vô hồn.
“Ê Bình, mày leo núi bao giờ chưa?” Nam, một anh chàng to cao, vai rộng trong nhóm, vỗ mạnh vai Bình, cắt ngang dòng suy nghĩ. Nam có nụ cười tự tin, phong thái thoải mái, dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là các cô gái. Anh ta luôn tỏ ra thân thiện, nhưng Bình cảm giác có chút gì đó khoe khoang trong từng câu nói.
Bình lắc đầu, cười nhạt. “Tao chỉ quen leo rank game thôi, núi non gì nổi đâu mà leo.”
Cả nhóm phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong không gian chật hẹp của xe. Ánh mắt của Linh, cô nàng xinh đẹp nhất nhóm, lướt qua Bình một thoáng. Linh có mái tóc dài óng ả, đôi mắt to tròn lấp lánh như biết nói, và nụ cười khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn. Cô mặc áo thun bó sát, khoe đường cong hoàn hảo, chiếc quần legging ôm sát làm nổi bật đôi chân thon dài. Bình không khỏi liếc trộm vài lần, nhưng nhanh chóng cúi xuống nhìn điện thoại để che giấu sự ngượng ngùng. Anh tự nhủ đừng mơ mộng viển vông, một cô gái như Linh chắc chắn không để mắt đến một gã IT bình thường như mình.
Xe dừng dưới chân núi Bà Đen, cả nhóm háo hức bước xuống. Không khí trong lành, thoảng mùi cỏ cây và đất trời, khác hẳn sự ngột ngạt của Sài Gòn. Núi Bà Đen hùng vĩ trước mặt, đỉnh núi chìm trong mây mù, như ẩn chứa những bí mật đang chờ được khám phá. Bình khoác balo, kiểm tra lại chai nước, đôi giày thể thao cũ kỹ, và dây đeo kính cận. Anh không phải kiểu người thích vận động, nhưng lần này, anh muốn thử thách bản thân, ít nhất để không bị coi là kẻ yếu đuối trong mắt đồng nghiệp.
Hướng dẫn viên bản địa, một người đàn ông trung niên da ngăm đen, bắt đầu phổ biến các quy tắc an toàn. “Coi chừng đá trơn và mấy bụi gai, đi sát nhau, đừng tách nhóm,” ông nhắc nhở với giọng trầm nhưng đầy uy quyền. Cả nhóm gật gù, nhưng ánh mắt ai cũng lấp lánh sự phấn khích. Bình đứng gần Linh, ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa dịu nhẹ từ cô. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập nhanh hơn bình thường, như thể cơ thể anh đang cảm nhận được sức hút vô hình từ cô.
Cả nhóm bắt đầu hành trình, con đường ban đầu khá dễ đi, chỉ là những bậc đá được xếp gọn gàng. Bình bước chậm, vừa đi vừa ngắm cảnh. Những tán cây xanh mướt, tiếng chim hót líu lo, và không khí mát lành khiến anh cảm thấy sảng khoái. Linh đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng nhưng tự tin, mái tóc dài tung bay theo gió. Cô quay lại, nở nụ cười động viên. “Bình, cố lên, sắp tới đoạn đẹp lắm!”
Bình gật đầu, tim đập thình thịch, không biết vì mệt hay vì nụ cười rạng rỡ của Linh. Anh tự nhủ phải giữ sức, không thể để mình trông quá thảm hại trước mặt cô. Nhưng sâu thẳm, Bình cảm thấy một chút tự ti. Anh không phải kiểu đàn ông nổi bật như Nam, cũng chẳng có sức hút gì đặc biệt. Anh chỉ là một gã IT bình thường, với cuộc sống đơn giản và những giấc mơ chưa bao giờ dám lớn.
Khi mặt trời lên cao, cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi bên một tảng đá lớn. Bình ngồi xuống, lau mồ hôi, lặng lẽ quan sát mọi người. Linh đang chụp ảnh, nụ cười rạng ngời dưới ánh nắng, như một bông hoa giữa núi rừng. Anh bất giác mỉm cười, nhưng rồi nhanh chóng quay đi khi cô nhìn về phía mình.
“Bình, uống nước đi, đừng để mất sức!” Linh bất ngờ đưa cho anh một chai nước mát lạnh, ngón tay thon dài khẽ chạm vào tay anh.
“Cảm ơn,” Bình lí nhí, tay hơi run khi cảm nhận hơi ấm từ cô. Linh cười, rồi quay lại nói chuyện với các đồng nghiệp khác. Bình thở dài, tự nhủ đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Nhưng anh không biết rằng, chỉ vài giờ sau, một sự kiện sẽ khiến mọi thứ trong cuộc đời anh thay đổi hoàn toàn, mở ra một con đường mà anh chưa từng dám mơ tới.
________________

Bình luận

Để lại bình luận