Chương 1

Chiếc xe khách lớn dừng lại, Lẫm bước xuống xe như được trả về chốn cũ. Thành phố trở nên xa lạ dù rằng anh đã lăn lộn ở đây gần 30 năm, 6 năm thôi mà mọi thứ thay đổi nhiều quá. Anh nổi bật giữa bao người qua lại vì dáng người cao lớn và bộ râu rậm rạp.

Lẫm bước về phía quán bia trước mặt, anh muốn chờ người đón. Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi phục vụ anh đã thấy có người nhìn chằm chằm, trông khá quen.

– Anh Lẫm râu đúng không ạ. Em là Quý, Quý sùi đây anh nhận ra em không ạ.

Vừa nói hắn vừa bước tới ngồi đối diện Lẫm, trông hắn ta khá bảnh với áo sơ mi quần âu cùng đôi giày đen và chiếc đồng hồ vàng choé, chưa kể đến dây chuyền và lắc tay cái nào cái nấy như sợi xích. Giờ nhìn gần thì Lẫm đã nhận ra hắn là ai rồi. Trước đây khi còn làm tướng ở đất này có lần tiện tay anh đã cứu hắn 1 lần. Khi đấy Quý sùi – kẻ đang ngồi trước mặt anh chỉ là 1 tay cắc ké đàn đúm theo đám sai vặt quanh đây, rồi nhờ vào cái mã to xác không hiểu sao được 1 em tiếp viên cho chấm mút tý.

Nhưng đen đủi là em tiếp viên là bồn xả của 1 anh giang hồ cứng hơn. Bị bắt bị đánh đến quỳ lê quỳ lết trong hành lang quán karaoke, số chưa chết hắn thấy Lẫm đi qua thì mở mồm ra xin anh cứu. Mặc dù lúc đấy chỉ Quý sùi biết Lẫm còn anh thì không, nhưng tiện mồm Lẫm cũng nói bọn kia dừng lại vì hắn thảm quá rồi và hắn được tha. Từ đấy hắn mang ơn anh lần nào thấy cũng cúi gập lễ phép chào từ xa.

– Giờ hết sùi rồi nhỉ… – Lẫm cười nói.

– Mày giờ ngon quá anh không nhận ra đấy.

– Hehe, anh đừng mỉa mai em vậy chứ, nhờ chộp giật được khi thành phố thay đổi chứ em thì có gì mà ngon lành hả anh… – Quý vẫn rất lễ phép trước Lẫm.

– Anh ngồi đợi bọn Kiên tộ với Minh kiến lửa phải không ạ. Tháng trước em thấy chúng nó về, em hỏi anh mà không thằng nào nói. Anh chờ tý em bảo quán dọn phòng sẵn anh em mình ngồi uống… – Quý sùi vừa nói vừa đi tìm chủ quán.

Vài phút sau Minh, Kiên cùng 1 thanh niên nữa đến quán. Nó là Tím cũng là đệ ruột của Lẫm ngày anh rời thành phố này nó mới 16 tuổi, giờ 22 rồi. Thấy Lẫm nó bước nhanh đến ôm chầm lấy anh. Nói luyên thuyên cả nhưng dễ thấy là vẻ vui mừng ra mặt của nó.

Bia được 3 vòng Quý mở miệng hỏi Lẫm về dự tính của anh, thấy Lẫm mơ hồ hắn nói:

– Vậy anh giúp em việc này được không anh, sạch sẽ kiếm ra tiền nhưng với em hơi khó, nhưng với anh thì quá dễ. Em được 1 anh bên phường nhờ quản lý chợ mới mở mà em chưa dám nhận vì em nhiều việc quá, với cả khu đấy em không có uy. Chợ đang hoàn thiện 10 ngày nữa là xong hết nhưng mọi người buôn bán đông lắm rồi, anh về đấy em vừa dễ ăn nói với người ta, anh cũng có thu nhập.

Lẫm trầm ngâm vì anh biết Quý đang giúp mình. Quý vội vã nói tiếp…

– Anh giúp em với, mà bọn thằng Minh cũng cần việc nữa đúng không, anh quản lý chợ nhiều việc cần chúng nó theo anh lắm ạ.

Đến lúc này thì Lẫm đồng ý, đúng vậy các em anh theo anh cần việc cần tiền.

– Vậy anh cảm ơn bọn anh sẽ làm tốt chú yên tâm.

– Không em phải cảm ơn mới đúng người ta nhờ em giờ em lại phải nhờ anh mới được việc còn gì ạ. Anh nghỉ khỏe rồi vào việc luôn anh nhé.

Chầu bia tiếp tục mọi người hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời, thông qua Quý mà Lẫm biết thêm về những thay đổi của thành phố này.

Mọi thứ suôn sẻ Lẫm nhận chợ 2 ngày sau, chợ mới đã đi vào hoạt động khá nhiều khu vực rồi, giờ chỉ còn xây dở dang trên cổng và lợp mái nhà xe nữa là mọi việc hoàn thành. Khi Lẫm tới thì anh đã hiểu cái khó mà Quý nói. Một số người thì chấp hành mua sạp ngồi trong chợ, nhưng 1 số thì không, họ tụ tập ở cổng bán cho người vừa tới khiến bên ngoài hỗn loạn ầm ầm. Khi có người nhắc nhở hay đuổi thì họ cãi họ chống đối đủ thứ không ai làm gì được.

Khi anh đến anh lặng lẽ quan sát và biết được những kẻ khó ưa nhất, chuyện đơn giản là khi anh đến nói chuyện với những kẻ này biết anh là ai chúng ngoan ngoãn đến lạ. Ngày hôm sau anh để cho Kiên, Minh đi nhắc nhở không khó khăn như vậy nữa. Đến ngày thứ 3 anh cho kẻ vạch hết khu vực cổng và thông báo cấm họp trong khu vực đó. Ai cố tình vi phạm sẽ bị thu hàng và không ưu tiên thuê sạp trong chợ sau này. Niêm yết giá sạp quầy trong chợ đang có giá thuê ban đầu cực thấp.

Ngày thứ 4 mọi việc cơ bản ổn định chỉ chờ xây xong hết là đi vào việc chính thôi. Trong khi đợi chờ công việc ngày ngày là trông công trình dở dang. Khi nói chuyện, quan sát những người thợ anh thấy 1 anh trai tầm hơn 40 khá thật thà tốt tính nên để ý. Vì dù sao sau này anh cũng cần thêm người đáng tin ở đây. Các em anh mới chỉ có 3 cả anh nữa là 4 thì còn thiếu quá nhiều, vì thế anh đã nói chuyện nhiều hơn càng tiếp xúc anh càng yên tâm và chắc chắn. Anh biết được ông ta tên Kính, hơn anh chục tuổi có vợ và 2 con 1 gái 1 trai, ông cho anh địa chỉ vào hẹn mời anh đến chơi vì nhà khá gần.

Mấy ngày sau Lẫm quyết định đến nhà ông thợ mà anh để ý, lúc đó khoảng hơn 7 giờ anh đến trước cổng nhà ông Kính vì đã hỏi kỹ nên anh khá chắc chắn là mình đúng. Anh gọi cửa vài tiếng nhưng không có ai ra. Anh đoán mọi người đang ăn cơm không để ý vì cổng khá xa. Anh lay cánh cổng thấy không khóa anh đẩy ra rồi dắt xe vào.

Căn nhà 3 gian cũ được cơi nới 2 bên, anh thấy ánh sáng gian giữa thì bước lại, cửa không đóng anh nhìn vào thì không có ai vừa định gọi thì…

“Cạch…”

Cánh cửa thông phòng của gian trái mở ra anh thấy hơi nước và một thân hình bước ra trùm khăn lớn trên đầu lau tóc, chiếc khăn che hết mặt cô nhưng hở toàn phần còn lại.

Bình luận

Để lại bình luận