Chương 1

Cô hoảng sợ bò dậy từ trêи mặt đất, cơ thể trần trụi lộ rõ dấu vết sau khi quan hệ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa lớn, bất chấp lao về phía trước. Từ trong ánh mắt kia có thể nhìn ra cô sợ hãi đến mức nào.

Đột nhiên một bàn tay túm lấy cô, người đàn ông ôm chặt cô vào trong lồng ngực trần trụi của mình. Côn thịt thẳng tắp ở phía dưới thân chỉ về phía cô, khuôn mặt ngây ngô lại khiến cho cô cảm thấy sợ hãi cực kỳ.

“Tiểu Phàm, là em trêu chọc chúng tôi trước, em phải gánh chịu hậu quả.”

“Không cần… Tha cho tôi đi, tôi không cần!”

Trong nháy mắt, cô đá văng anh ra, chạy về phía cửa. Trêи nền gạch tráng men trắng ngần, nước vung vãi khắp nơi, khiến cô trượt chân ngã một cái, cả người đập mạnh xuống dưới sàn, phát ra một tiếng kêu đau đớn. Ở phía đằng sau, một người đàn ông cường tráng trần trụi khác bước tới, nắm lấy mắt cá chân của cô.

Giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Là em không ngoan trước, đã như vậy thì đừng trách chúng tôi!”

Người đàn ông ngồi ở trêи sô pha chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, anh ngước mắt, con ngươi màu đen nhìn lướt qua: “Kéo qua đây, “dạy dỗ” một chút.”

“Không… Không cần, buông tôi ra!”

Tiếng thét tê tâm liệt phế, móng tay của cô cào xước sàn nhà cứng rắn. Cơ thể bị kéo lê ở trêи sàn nhà lạnh lẽo, cô chỉ có thể ngẩng đầu, trơ mắt nhìn cửa lớn càng ngày càng xa, sự tuyệt vọng ở trong đôi mắt cũng dần dần biến mất. Chiếc trán chạm vào sàn nhà lạnh như băng, bị kéo lê về phía sau.

Cô sinh ra là để độ kiếp.

Độ cái cuộc sống chó má này,

… Cùng với ba người đàn ông.

Sau khi ra ngoài thì phải thay đổi triệt để, trở thành một người tốt.”

Chiếc cửa sắt phía sau đóng lại một cách nặng nề, trong giọng nói chính nghĩa của giám ngục bao hàm cả sự cảnh cáo. Tô Phàm liếc nhìn nhà giam phía sau – nơi đã giam giữ mình gần ba năm, sau khi cầm lấy chiếc túi mà người nọ đưa cho mình vào ba năm trước, cô vội vàng rời đi.

Khuôn mặt thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), đôi môi vẫn mím chặt như trước, cô không có một chút vui sướиɠ nào. Chân trời nơi vùng ngoại thành rộng lớn được nhuộm hồng bằng sắc đỏ của hoàng hôn. Tô Phàm đứng thẳng lưng, bước từng bước nặng nề. Có lẽ vào một ngày nào đó, cô sẽ trở lại nơi này…

Đến lúc đó, thứ chào đón cô sẽ là mức án tử hình.

Cạnh phòng của cô, có một người đàn ông kỳ lạ chuyển tới. Sau khi người nọ dọn vào, từ đó đến giờ đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến (ý chỉ khó gặp). Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn bước vào trong phòng, còn lại không hề nhìn thấy bất cứ điều gì liên quan đến hắn nữa.

Hôm nay là ngày thứ bảy Tô Phàm ra tù, căn phòng chung cư rộng lớn, ngoại trừ ngày đầu tiên chuyển tới có dọn dẹp, bây giờ nó đã trở thành một bãi rác.

Trong phòng khách, trêи mặt đất bày la liệt các loại rượu bia và chai thủy tinh, có một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng đang nằm nửa người ở trêи sô pha, bàn tay ngọc ngà cầm một lon bia, chân dài gác ở trêи ghế. Đôi chân trắng nõn thay đổi tư thế, gác lên bàn trà phía trước mặt.

Áo sơ mi dài tay bị cô tùy ý xắn lên khuỷu tay, cầm lấy lon bia đổ vào trong miệng. Bia không kịp nuốt xuống nhỏ giọt ở xương quai xanh, rồi lại chảy xuống dưới, làm ướt áo sơ mi. Chất lỏng lạnh lẽo tràn xuống cổ họng, hương vị chứa chất kϊƈɦ thích đã làm tan đi sự buồn bực ở trong não.

Do uống đồ uống có cồn, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay không khỏi đỏ ửng lên, hai mắt lim dim xem tin tức ở trêи TV, một nụ cười khẽ phát ra từ xoang mũi.

Ngón tay ngọc ngà bóp chặt chiếc lon rỗng, cô ném xuống đất, chiến lon va chạm với lớp gạch men phát ra một tiếng kêu thanh thúy. Tô Phàm vươn tay xuống định lấy một lon bia khác, nhưng lại chỉ sờ được một chiếc túi ni lông rỗng tuếch.

Bình luận

Để lại bình luận