Chương 1

Năm đấy tôi là 1 thằng thanh niên 21 tuổi, cái tuổi vẫn còn ngựa non háu đá. Tôi có đam mê với việc lập trình từ lúc còn đi học cấp 3, vì vậy nên mặc dù ngày thi đại học tôi vào trường luật nhưng chưa bao giờ tôi từ bỏ đam mê của bản thân. Vậy là tôi quyết định đi học lập trình ở 1 trung tâm đào tạo phần mềm có tiếng.

Tôi không phải tự hào gì về bản thân cho nhiều nhưng quãng thời gian học luật đã giúp tôi có óc tư duy logic về các vấn đề khá tốt.

Buổi học ngày hôm đấy.

Chúng tôi vào học môn học mới, học lập trình Java hướng đối tượng. Trớ trêu thế nào mà thầy giáo dạy lớp chúng tôi dạy được vài buổi thì có việc và đi mất hút, bỏ lại cả lớp bơ vơ. Nhà trường đành bố trí một giảng viên mới vào để dạy chúng tôi. Câu chuyện của tôi bắt đầu từ đây. Giảng viên mới của chúng tôi là một cô giáo trẻ, 28 tuổi, trông khá giản dị và xinh xắn. Mái tóc dài ngang vai hơi làm xoăn nhìn rất cuốn hút, cô vào lớp chúng tôi cũng là buổi đầu tiên đứng lớp nên có gì đó hơi ngại ngùng giống kiểu gái về nhà chồng.

Tôi cứ tưởng là người đẹp thì dạy cũng sẽ hay nhưng tôi bị nhầm. Cô dạy khá tẻ nhạt và không có kỹ năng truyền đạt sư phạm, có lẽ bởi vì cũng là dân kỹ thuật tốt nghiệp ra đi làm giáo viên nên cô không có kỹ năng sư phạm. Các tiết dạy cứ thể tẻ nhạt trôi qua, học lập trình khá là khó khi ban đầu tiếp xúc với cách khai báo biến, khai báo hàm và cách viết câu lệnh thực thi vì thế mặc dù cô giảng nhưng lớp chúng tôi chúng nó ngồi như “chó xem tát ao” thôi chứ chả đứa nào hiểu gì hết do đơn giản là chúng nó vốn đang không hiểu cô giảng cái gì. Trừ tôi ra là hiểu bởi vì lý do là tôi đã đi học mót được nửa môn học ở lớp thằng bạn từ cách đấy cả tháng.

Cậy mình hiểu nên thi thoảng tôi cũng hay lân la hỏi chuyện cô, cô cũng vui ra mặt vì ít nhất là giảng có thằng hiểu trong bạt ngàn con người dưới kia.

Nhưng niềm vui chẳng tày gang, bọn lớp tôi nó ác như tê giác không biết thương hoa tiếc ngọc, nó đòi đổi giảng viên. Và cuối cùng lớp tôi được đổi giảng viên, tôi chia tay cô bằng email hướng dẫn cô cần phải dạy những gì trước tiên và dạy như thế nào (thực ra tôi học mót ở trên lớp thằng bạn thôi, chứ chả cao siêu gì đâu) cô đọc cũng gật gù rồi cũng ngưỡng mộ tôi lắm.

Bẵng đi một thời gian sau đó, thực ra việc không được ngắm cô hằng ngày cũng đã dần đi vào dĩ vãng. Tôi mải mê với những công việc và dự định của bản thân. Vận may của tôi đến, tôi được cô bạn thân của mẹ tôi bán rẻ cho 1 căn nhà 4 tầng nằm trong 1 phố nhỏ. Khỏi phải nói, mua được ngôi nhà mặc dù không phải to cao rộng rãi nhưng ở cái tuổi đấy tôi cũng có quyền được tự hào về bản thân, giá nhà hồi đấy thì cũng rẻ thôi chứ không đắt như bây giờ đâu.

Chả hiểu sao tôi lại email khoe với cô là tôi mua được nhà (tôi và cô giáo vẫn liên lạc với nhau nhưng là bằng email). Câu chuyện qua lại thì cũng không có gì đặc sắc ngoài việc thi thoảng gặp cô café rồi tán gẫu. Đến 1 hôm thì cô hẹn gặp tôi bảo có việc. Đến quán café quen thì cô đã ngồi đợi từ lúc nào, khác hẳn mọi ngày. Xong cô mới hỏi tôi:

– Nhà em mua ở một mình thế có bị rộng không?

– Ôi em ở một mình quen rồi mà cô.

Bình luận

Để lại bình luận