Chương 1

– Thiên tài sa ngã

“Đấu lực, tam đoạn!”

Nhìn năm chữ to đang lóe sáng có phần chói mắt trên tấm ma thạch bia trắc nghiệm, thiếu niên không chút biểu cảm, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu. Bàn tay hắn nắm chặt, vì dùng sức quá mạnh mà những móng tay hơi sắc nhọn đã đâm sâu vào lòng bàn tay, mang đến từng cơn đau nhói tận tim…

“Tiêu Viêm, đấu lực, tam đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!” Bên cạnh ma thạch bia trắc nghiệm, một nam tử trung niên liếc nhìn thông tin hiển thị trên bia, công bố với giọng điệu hờ hững…

Lời của nam tử trung niên vừa dứt, đúng như dự đoán, đã gây nên một trận xôn xao chế nhạo trên quảng trường đông nghịt người.

“Tam đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, cái vị ‘thiên tài’ này một năm nay lại giậm chân tại chỗ rồi!”

“Ai, tên phế vật này thật sự làm mất hết mặt mũi của gia tộc.”

“Nếu không phải tộc trưởng là phụ thân của hắn, loại phế vật này sớm đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, mặc cho tự sinh tự diệt rồi, làm sao còn có cơ hội ở lại gia tộc ăn không ngồi rồi.”

“Haiz, thiếu niên thiên tài nức tiếng Ô Thản Thành năm đó, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?”

“Ai mà biết được, có lẽ đã làm chuyện gì thất đức, chọc cho thần linh nổi giận giáng tội…”

Những tiếng cười nhạo khinh thường và những lời than thở tiếc nuối từ xung quanh lọt vào tai thiếu niên đang đứng bất động như cọc gỗ, tựa như từng mũi kim sắc bén hung hăng đâm vào tim, khiến hơi thở của thiếu niên có chút dồn dập.

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, để lộ ra một gương mặt có phần thanh tú non nớt. Con ngươi đen nhánh của hắn đờ đẫn lướt qua những người đồng trang lứa đang chế nhạo xung quanh, nụ cười tự giễu nơi khóe miệng thiếu niên dường như càng thêm chua chát.

“Những người này, sao lại thực dụng đến vậy? Có lẽ là vì ba năm trước bọn hắn đã từng nở nụ cười khiêm tốn nhất trước mặt mình, cho nên, bây giờ muốn đòi lại chăng…” Cười chua chát, Tiêu Viêm cô đơn xoay người, lặng lẽ trở về hàng cuối cùng của đội ngũ. Bóng dáng cô độc của hắn, có chút lạc lõng với thế giới xung quanh.

“Người tiếp theo, Tiêu Mị!”

Nghe tiếng gọi của người phụ trách trắc nghiệm, một thiếu nữ nhanh chóng bước ra từ trong đám người. Thiếu nữ vừa xuất hiện, những tiếng bàn tán gần đó liền nhỏ đi rất nhiều, từng cặp mắt có phần nóng rực, chăm chú nhìn vào gò má của thiếu nữ…

Thiếu nữ chỉ mới khoảng mười bốn tuổi, tuy chưa thể xem là tuyệt sắc, nhưng gương mặt vẫn còn nét trẻ con kia lại ẩn chứa một vẻ quyến rũ nhàn nhạt. Thanh thuần và quyến rũ, hai vẻ đối lập tập hợp lại, khiến nàng thành công trở thành tiêu điểm chú ý của toàn trường…

Thiếu nữ bước nhanh về phía trước, bàn tay nhỏ quen đường quen lối chạm vào ma thạch bia đen nhánh, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại…

Một lát sau khi thiếu nữ nhắm mắt, trên ma thạch bia đen nhánh lại lần nữa sáng lên ánh hào quang…

“Đấu khí: Thất đoạn!”

“Tiêu Mị, đấu khí: Thất đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”

“Nha!” Nghe người phụ trách trắc nghiệm hô lên thành tích, trên má thiếu nữ nở một nụ cười đắc ý…

“Chậc chậc, thất đoạn đấu khí, thật lợi hại. Cứ theo đà này, e rằng nhiều nhất chỉ cần ba năm, nàng có thể trở thành một Đấu Giả thực thụ rồi…”

“Không hổ là nhân vật thuộc hàng hạt giống của gia tộc a…”

Nghe những tiếng hâm mộ truyền đến từ trong đám người, nụ cười trên má thiếu nữ càng rạng rỡ hơn một chút. Lòng hư vinh, đó là sự cám dỗ mà rất nhiều cô gái không thể chống cự…

Trong lúc đang trò chuyện vui vẻ với mấy tỷ muội thân thiết, ánh mắt của Tiêu Mị bỗng xuyên qua đám người, dừng lại trên bóng dáng cô độc ở phía ngoài…

Nhíu mày suy nghĩ một chốc, Tiêu Mị vẫn là bỏ đi ý định đi qua. Hai người bây giờ đã không còn ở cùng một đẳng cấp. Với biểu hiện mấy năm gần đây của Tiêu Viêm, sau khi thành niên, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một nhân viên cấp thấp trong gia tộc. Mà nàng, với thiên phú ưu tú, lại có thể trở thành cường giả được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Còn về lời hứa hẹn phi hắn không gả ngày trước, xin lỗi, có chuyện đó sao?

“Ai…” Không hiểu sao lại khẽ thở dài một hơi, trong đầu Tiêu Mị bỗng hiện ra hình ảnh thiếu niên hăng hái phách lối của ba năm trước. Bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có được cửu đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá thập đoạn đấu khí, thành công ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành Đấu Giả trẻ tuổi nhất trong vòng trăm năm của gia tộc!

Thiếu niên lúc trước, tự tin và có tiềm lực vô hạn, không biết đã làm cho bao nhiêu thiếu nữ phải xao xuyến, đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Tiêu Mị khi xưa.

Thế nhưng con đường của thiên tài dường như lúc nào cũng gập ghềnh. Ba năm trước, vị thiếu niên thiên tài có danh vọng đạt đến đỉnh cao này đã đột ngột phải nhận lấy đòn đả kích tàn khốc nhất từ trước đến nay. Đấu khí toàn mà hắn đã phải cực khổ tu luyện hơn mười năm mới ngưng tụ được, chỉ trong một đêm đã hóa thành hư không. Hơn nữa, đấu khí trong cơ thể hắn cũng theo thời gian trôi qua mà trở nên ngày càng ít đi một cách quỷ dị.

Kết quả trực tiếp của việc đấu khí biến mất chính là làm cho thực lực của hắn không ngừng thụt lùi.

Từ trên thần đàn của thiên tài, một đêm rơi xuống thành kẻ còn không bằng cả người bình thường. Đòn đả kích này khiến thiếu niên từ đó về sau thất hồn lạc phách, danh xưng thiên tài cũng dần bị sự khinh thường và chế nhạo thay thế.

Đứng càng cao, ngã càng đau, lần này ngã xuống, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội đứng lên được nữa.

“Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!”

Giữa đám người huyên náo, giọng của người phụ trách thí nghiệm lại vang lên lần nữa.

Theo cái tên có phần thanh nhã này vang lên, đám người bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều đồng loạt chuyển dời.

Tại nơi ánh mắt mọi người hội tụ, một vị thiếu nữ mặc y phục màu tím đang thanh nhã đứng đó. Gương mặt xinh đẹp bình tĩnh non nớt của nàng không hề thay đổi chút nào trước sự chú mục của đám người.

Khí chất thanh lãnh lạnh nhạt của thiếu nữ tựa như đóa sen mới nở, tuổi còn nhỏ đã sớm có được khí chất thoát tục. Khó có thể tưởng tượng, sau này khi lớn lên, thiếu nữ sẽ khuynh quốc khuynh thành đến nhường nào…

Vị thiếu nữ áo tím này, xét về nhan sắc và khí chất, không nghi ngờ gì còn hơn Tiêu Mị lúc trước vài phần, cũng khó trách đám người ở đây lại có phản ứng như vậy.

Bước nhẹ nhàng, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi đi đến trước ma thạch bia, bàn tay nhỏ đưa ra, ống tay áo thêu kim tuyến tím trượt xuống, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, mềm mại, sau đó nhẹ nhàng chạm vào tấm bia đá…

Yên lặng một chút, trên tấm bia đá, ánh sáng chói mắt lại lần nữa nở rộ.

“Đấu khí: Cửu đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”

Nhìn những chữ trên tấm bia đá, cả sân rơi vào một trận yên tĩnh.

“…Thế mà đã đến cửu đoạn, thật là khủng khiếp! Người đứng đầu thế hệ trẻ trong gia tộc, chỉ sợ không ai khác ngoài Huân Nhi tiểu thư.” Sau một hồi yên tĩnh, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ…

Đấu khí, con đường mà mỗi Đấu Giả đều phải trải qua. Sơ cấp đấu khí chia làm nhất đoạn đến thập đoạn, khi đấu khí trong cơ thể đạt đến thập đoạn, liền có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành một Đấu Giả được người người tôn trọng!

Trong đám người, Tiêu Mị nhíu mày nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo tím trước tấm bia đá, trên má hiện lên một tia ghen tị…

Nhìn thông tin trên tấm bia đá, gương mặt hờ hững của nam tử trung niên phụ trách trắc nghiệm bên cạnh cũng hiếm thấy lộ ra một nụ cười. Lão thoáng cung kính nói với thiếu nữ: “Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, người hẳn là có thể ngưng tụ đấu khí chi toàn. Nếu người thành công, vậy thì với mười bốn tuổi trở thành một Đấu Giả thực thụ, người sẽ là người thứ hai trong vòng trăm năm của Tiêu gia!”

Đúng vậy, người thứ hai. Vị thứ nhất, chính là Tiêu Viêm đã bị tước đi vầng hào quang thiên tài.

“Cảm ơn.” Thiếu nữ khẽ gật đầu, gương mặt bình thản không hề lộ ra vẻ vui mừng vì lời khen của lão. Nàng lặng lẽ xoay người, sau đó trong ánh mắt nóng rực của mọi người, chậm rãi đi đến trước mặt thiếu niên đang suy sụp ở cuối đám người…

“Tiêu Viêm ca ca.” Khi đi ngang qua thiếu niên, thiếu nữ dừng bước, cung kính cúi người chào Tiêu Viêm. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lại lộ ra nụ cười thanh nhã làm cho các thiếu nữ xung quanh phải ghen tị.

“Bây giờ ta còn có tư cách để ngươi gọi như vậy sao?” Nhìn viên minh châu đã trưởng thành trở nên rực rỡ nhất gia tộc trước mặt, Tiêu Viêm chua chát nói. Nàng là một trong số cực ít người vẫn giữ thái độ tôn kính với hắn sau khi hắn sa sút.

“Tiêu Viêm ca ca, trước kia huynh từng nói với Huân Nhi, có thể buông xuống, mới có thể cầm lên, buông bỏ tự nhiên, là người tự tại!” Tiêu Huân Nhi mỉm cười dịu dàng nói, giọng nói có phần non nớt lại sưởi ấm lòng người.

“Ha ha, người tự tại? Ta cũng chỉ biết nói mà thôi. Ngươi xem bộ dạng của ta bây giờ, có giống người tự tại không? Hơn nữa… thế giới này, vốn không thuộc về ta.” Tiêu Viêm tự giễu cười, uể oải nói.

Đối mặt với sự suy sụp của Tiêu Viêm, đôi mày thanh tú của Tiêu Huân Nhi hơi nhíu lại, nghiêm túc nói: “Tiêu Viêm ca ca, tuy không biết rốt cuộc huynh đã xảy ra chuyện gì, nhưng Huân Nhi tin rằng, huynh sẽ một lần nữa đứng lên, lấy lại vinh quang và tôn nghiêm thuộc về mình…” Nói đến đây, nàng hơi ngừng lại, gương mặt trắng nõn xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra một vệt ửng hồng nhàn nhạt: “Tiêu Viêm ca ca của năm đó, thật sự rất hấp dẫn người khác…”

“Hơn nữa, cho dù cuối cùng Tiêu Viêm ca ca không thể khôi phục, Huân Nhi cũng chỉ yêu thích một mình huynh…” Huân Nhi thầm nói bổ sung trong lòng.

“Ha ha…” Đối mặt với lời nói thẳng thắn không chút che giấu của thiếu nữ, thiếu niên lúng túng cười một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa. Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, nhưng hắn bây giờ, thật sự không có tư cách và tâm tình đó. Hắn cô đơn xoay người, chậm rãi đi ra ngoài quảng trường…

Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô độc như bị cả thế giới xa lánh của thiếu niên, Tiêu Huân Nhi do dự một lúc, sau đó mặc kệ những tiếng sói tru đầy ghen tị sau lưng, nhanh chân đuổi theo, đi song vai cùng thiếu niên…

Bình luận

Để lại bình luận