Chương 1

Trong căn phòng nồng nặc mùi đan dược, một thằng hầu ăn mặc lôi thôi, lóng ngóng đẩy tung cánh cửa gỗ khép hờ, chạy ào vào như chó sủa sai chuồng. Hắn thở hồng hộc, mắt láo liên, đảo quanh mấy cái kệ gỗ đỏ chạm khắc tinh xảo, nơi bày đầy bình lọ đan dược tỏa hương thơm phức, kích thích mũi đến râm ran. Cái mùi ấy, ngửi vào là muốn ngất, như thể nó chui thẳng vào óc, khiến cả người hắn run lẩy bẩy như bị điện giật.
“Đù má, mày làm cái gì mà xồng xộc vô đây như trộm vậy? Không gõ cửa, không xin phép, xông thẳng vô chỗ đan dược thế này, để mấy lão đan sư khác thấy thì tao mất mẹ mặt!” Một giọng nói lười nhác, nửa đùa nửa thật, vang lên từ phía sau lò luyện đan. Cổ Hà, gã đàn ông cao lớn, dáng vẻ phong lưu, bước ra với vẻ mặt vừa bực vừa chán. Thân hình hắn toát lên khí thế áp đảo, như muốn đè bẹp cái thằng hầu đang đứng run cầm cập kia. Gã đeo cặp kính Tử Tinh thạch, ánh mắt sắc lạnh, nhưng trong lòng thì đang rối như tơ vò.
Cổ Hà, cái tên từng oai phong lẫy lừng, giờ đây lại ủ dột như chó mất chủ. Ba tháng trước, gã bị thằng nhóc Tiêu Viêm đánh cho tơi tả, mất luôn cái hôn ước với Vân Lam Tông. Từ đó, gã chìm đắm trong việc luyện đan, ngày đêm cắm đầu vào mấy viên đan dược tứ phẩm, cố quên đi cái cảm giác nhục nhã khi bị thằng nhóc đó cho ăn hành. Nhưng mà, lòng gã vẫn cứ đau đáu vì Vân Vận – người con gái khiến gã ngày nhớ đêm mong, lồn ướt cả trong mơ.
“Lão… lão đại, em… em có tin về đại tông chủ Vân Lam Tông đây, nên mới chạy vội tới báo!” Thằng hầu lắp bắp, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn vừa mở miệng định kể lể, thì Cổ Hà giơ tay, ra dấu “câm mồm” đầy uy quyền. Gã liếc hắn, ánh mắt như muốn nói: “Đừng có làm tao bực thêm.”
“Đừng có ồn ào như chó sủa giữa chợ thế! Có gì nói mẹ nó thẳng ra đi!” Cổ Hà gằn giọng, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cặp kính Tử Tinh, mắt dán vào ngọn lửa lam sắc đang cháy bập bùng trong lò đan. Thật ra, gã đã sai thằng hầu đi dò la tin tức về Vân Vận từ lâu. Nhưng mỗi lần nghe nhắc đến cô nàng, lòng gã lại như bị dao cắt. Cái vụ hôn ước tan tành, bị thằng nhóc Tiêu Viêm đập cho tơi bời trước mặt bao người, khiến gã chỉ muốn độn thổ. Giờ gã tìm hiểu về Vân Vận, cũng chỉ mong cô nàng được bình an, đừng bị thằng nhóc đó lôi vào mấy drama rắc rối.
“Dạ, dạ! Nghe nói đại tông chủ Vân Lam Tông đang chuẩn bị cùng đại tiểu thư Nạp Lan gia tộc lên đường đi Trung Châu tu luyện. Họ chuẩn bị kỹ lắm, chắc ngắn hạn không về Đế quốc Gia Mã đâu ạ!” Thằng hầu cúi đầu, giọng cung kính, nhưng vẫn lộ chút sợ sệt.
Cổ Hà nghe xong, lặng thinh một lúc, ánh mắt trầm xuống như chìm vào đáy nước. “Mẹ nó, đi nhanh thế à…” Gã lẩm bẩm trong lòng, cảm giác như có gì đó nghẹn ứ nơi lồng ngực. Vân Vận, người con gái mà gã thèm khát đến phát điên, cứ thế rời đi mà không để lại cho gã chút gì. Gã yêu nàng, yêu đến mức chỉ nghĩ đến cái thân thể mềm mại, cặp chân thon dài, và cả cái lồn thơm tho mà gã tưởng tượng mỗi đêm cũng đủ khiến cặc gã cương cứng. Nhưng giờ đây, nàng sắp biến mất khỏi tầm tay gã. “Mẹ kiếp, chẳng lẽ tao không xứng có được chút gì từ mày sao, Vân Vận?” Gã nghĩ, lòng đầy tiếc nuối.
“Được rồi, mày lui đi.” Cổ Hà phẩy tay, giọng lạnh như băng. Thằng hầu vội vàng chuồn mất, để lại gã một mình trong căn phòng nồng nặc mùi đan dược. Gã đứng đó, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. “Không, tao không thể để mày đi dễ dàng thế được. Tao phải để lại chút gì đó, ít nhất là một ký ức khiến mày nhớ đến tao, Vân Vận ơi…”

Bình luận

Để lại bình luận