Chương 1

: Lạc Vào Thế Giới Mới

Một cơn đau nhói ở thái dương đánh thức Long khỏi giấc ngủ. Cậu cố mở mắt, nhưng đầu óc quay cuồng như vừa bị ai đó ném vào máy giặt. Cảm giác đầu tiên là sự lạ lẫm: không còn tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường phố Hà Nội, không còn mùi khói bụi quen thuộc của căn phòng trọ rẻ tiền. Thay vào đó, một mùi gỗ mục thoang thoảng xộc vào mũi, kèm theo tiếng gió rít qua những khe hở trên tường. Long chớp mắt vài cái, cố thích nghi với ánh sáng yếu ớt len qua tấm ván gỗ loang lổ.

Cậu đưa tay dụi mắt, nhưng ngay lập tức giật mình. Đôi tay trước mặt không phải là đôi tay thô ráp của một thanh niên 20 tuổi, mà nhỏ nhắn, mũm mĩm, với những ngón tay ngắn ngủn của một đứa trẻ. “Cái quái gì đây?” Long lẩm bẩm, giọng nói non nớt vang lên khiến chính cậu hoảng hốt. Cậu nhảy xuống khỏi chiếc giường gỗ ọp ẹp, suýt ngã vì đôi chân quá ngắn không quen. Nhìn quanh, căn phòng nhỏ bé chỉ có một chiếc bàn gỗ sứt sẹo, một cái ghế lung lay, và một tấm chăn mỏng bốc mùi ẩm mốc.

Long hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh. Ký ức cuối cùng trong đầu cậu là cảnh ngồi trước laptop, cày game Đấu La Đại Lục đến khuya. Đột nhiên, màn hình lóe sáng chói mắt, một luồng điện giật chạy qua cơ thể, và rồi… cậu ở đây. “Xuyên không thật rồi sao?” Long thì thầm, tim đập thình thịch vừa vì sợ hãi vừa vì phấn khích. Cậu từng đọc hàng tá tiểu thuyết xuyên không, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh này.

Cậu lê bước tới khe hở trên tường, kiễng chân nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một ngôi làng nhỏ, với những ngôi nhà gỗ san sát nhau dọc theo con đường đất gồ ghề. Người dân qua lại, mặc quần áo vải thô giản dị, nói chuyện rôm rả bằng một thứ ngôn ngữ lạ. Kỳ diệu thay, Long hiểu được từng từ, như thể ngôn ngữ này đã được cài sẵn vào đầu cậu. Một người đàn ông kéo xe bò đầy lúa ngang qua, một bà cụ ngồi bên hiên nhà đan rổ, và lũ trẻ con chạy nhảy cười đùa. “Đây là… Đấu La Đại Lục?” Long đoán, dựa trên những gì cậu biết từ tiểu thuyết và game.

Cánh cửa gỗ đột ngột bật mở, kèm theo một luồng gió lạnh. Một người phụ nữ trung niên bước vào, dáng người gầy guộc, tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu như vừa uống rượu. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Long, khiến cậu nhăn mặt. “Thằng nhóc, mày tỉnh rồi à? Sao không ra ngoài giúp tao làm việc, nằm đây làm gì?” Giọng bà ta gắt gỏng, đầy vẻ khó chịu.

Long giật mình, nhanh chóng đoán đây là người dì mà thân xác này đang sống cùng. “Dạ, con xin lỗi, con ra ngay ạ,” cậu đáp, cố giữ giọng ngoan ngoãn để tránh rắc rối. Người dì hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi, để lại Long với hàng tá câu hỏi trong đầu. Cậu vội vàng bước theo, quan sát ngôi nhà. Nó nhỏ hẹp, chỉ có hai gian: một gian ngủ với chiếc giường cậu vừa nằm, và một gian vừa làm bếp vừa làm chỗ tiếp khách. Trên bếp lò, một nồi cháo đang sôi sùng sục, mùi thơm nhè nhẹ khiến bụng Long réo lên.

“Ngồi xuống, ăn đi,” người dì ra lệnh, đặt trước mặt cậu một bát cháo loãng với vài cọng rau héo. Long gật đầu, cầm thìa ăn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa quan sát bà ta. Người dì ngồi đối diện, nhấp một ngụm rượu từ cái bình gốm, mắt chẳng buồn nhìn cậu. Không khí ngột ngạt, chỉ có tiếng củi cháy lách tách trong bếp. Long muốn hỏi gì đó, nhưng cảm giác nếu mở miệng sai thời điểm, bà ta sẽ nổi cáu.

Ăn xong, cậu xin phép ra ngoài chơi. Người dì chỉ gật đầu, chẳng thèm để tâm. Long thở phào, bước ra khỏi nhà. Không khí bên ngoài trong lành, thoảng mùi cỏ tươi và đất ẩm. Cậu đi loanh quanh, ghi nhớ từng ngõ ngách của ngôi làng. Nó nhỏ bé, chỉ khoảng vài chục hộ gia đình, với những cánh đồng lúa trải dài ở ngoại ô. Người dân tất bật làm việc: đàn ông cày ruộng, phụ nữ giặt giũ bên con suối nhỏ, trẻ con thì chạy nhảy khắp nơi.

Đi được một lúc, Long nghe thấy tiếng cười đùa từ phía một cây cổ thụ lớn. Cậu tiến lại gần, thấy một đám trẻ tầm tuổi mình đang chơi ném đá vào một cái lon rỉ sét. “Chào các bạn, mình chơi cùng được không?” Long đánh liều hỏi, cố nở nụ cười thân thiện. Một cậu bé cao nhất trong đám, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn cậu từ đầu đến chân: “Mày là thằng Long nhà dì Mẫn, đúng không? Được, chơi đi, nhưng phải theo luật bọn tao.”

Long gật đầu, nhanh chóng hòa nhập. Cậu ném đá khá chuẩn, khiến đám trẻ trầm trồ. Trong lúc chơi, cậu khéo léo dò hỏi: “Này, các bạn biết gì về Vũ Hồn không?” Một cô bé tóc bím cười khúc khích: “Mày ngốc à? Ai chẳng biết Vũ Hồn. Đến 6 tuổi, bọn tao sẽ được thức tỉnh ở đền thờ. Nếu có Tiên Thiên Hồn Lực, bọn tao sẽ thành Hồn Sư, mạnh mẽ lắm!”

Long giả vờ ngây thơ: “Thế à? Ba mẹ mình là Hồn Sư, họ có Vũ Hồn xịn lắm.” Cậu bé tóc đuôi ngựa tròn mắt: “Thật sao? Ba mẹ mày là Hồn Sư? Sao mày sống với dì Mẫn?” Long cười buồn: “Ba mẹ mình mất rồi, khi đi săn Hồn Thú.” Cả đám trẻ im lặng, rồi cô bé tóc bím vỗ vai cậu: “Đừng buồn, mày sẽ thành Hồn Sư mạnh để ba mẹ mày tự hào.”

Câu nói ấy như một tia sáng trong lòng Long. Cậu gật đầu, cảm giác quyết tâm bùng cháy. Tối đó, nằm trên chiếc giường cứng, cậu suy nghĩ về tương lai. Không hệ thống, không bàn tay vàng, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. “Tập luyện thể chất, ăn uống điều độ, ngủ sớm dậy sớm – chắc chắn sẽ giúp mình có Tiên Thiên Hồn Lực cao,” cậu tự nhủ, nhớ lại rằng trong Đấu La Đại Lục, thể chất tốt có thể ảnh hưởng đến tiềm năng khi thức tỉnh.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa mọc, Long đã dậy. Cậu ra sân sau, bắt đầu chạy bộ quanh khoảng sân nhỏ. Cơ thể non nớt nhanh chóng mệt mỏi, mồ hôi túa ra, nhưng cậu cắn răng tiếp tục. Sau vài vòng, cậu tập hít đất, mỗi lần chỉ được vài cái trước khi ngã vật ra đất. Người dì thức dậy, thấy cậu, cau mày: “Thằng nhóc, mày làm gì mà thở hổn hển thế?”

“Con tập luyện để khỏe mạnh, sau này thành Hồn Sư,” Long đáp, lau mồ hôi. Người dì cười khẩy: “Mơ hão. Với cái thân còm nhom của mày, làm được gì? Thôi, vào ăn sáng đi.” Long không cãi, nhưng trong lòng cậu biết – chỉ có nỗ lực mới thay đổi được số phận.

Bình luận

Để lại bình luận