Chương 1

Giữa trưa hè, tiếng ve kêu râm ran, như muốn xé toạc cả không gian. Tui cắm mặt vào bàn học, chăm chỉ cày bài tập hè, thỉnh thoảng ngẩng lên liếc mẹ ngồi ngay bên cạnh.
Mẹ diện áo sơ mi trắng tinh, ôm sát cơ thể, phối với váy bó xanh đen, vừa thanh lịch vừa toát lên vẻ sắc sảo của một bà sếp quyền lực. Gương mặt mẹ, được thời gian ưu ái, vẫn mịn màng như gái đôi mươi, đôi mày sắc nét lộ chút lạnh lùng kiêu kỳ. Mái tóc dài xõa tự nhiên trên vai, khẽ đung đưa mỗi khi mẹ cúi xuống.
“Chỗ này phải dùng công thức ở trên, con quên à?” Mẹ nhẹ nhàng chỉ vào vở bài tập, giọng dịu nhưng đầy nghiêm khắc, không cho cãi. Dù ở nhà, mẹ vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp của một người sếp lớn, chuẩn chỉnh từng chi tiết.
Tui bất giác dán mắt vào gương mặt nghiêng nghiêng của mẹ. Lông mày cong cong, đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài tạo bóng mờ nhè nhẹ, sống mũi thẳng tắp tôn lên nét tinh tế. Chiếc áo sơ mi bó chặt vòng một đầy đặn, nhấp nhô theo nhịp thở, đường cong quyến rũ khó cưỡng.
“Lại mơ màng gì đấy, con?” Mẹ đột nhiên quay sang, mắt lấp lánh ý cười trêu chọc. Tui giật mình, nhớ lại những buổi mẹ kèm học, giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy quyền. Thời gian trôi nhanh, tui đã lớn, sắp thành người lớn, còn mẹ vẫn trẻ trung như xưa, chỉ thêm nét chín chắn, quyến rũ hơn.
Tui vội cúi đầu làm bài, nhưng mắt vẫn lén liếc mẹ. Làn da mẹ trắng mịn, gần như phát sáng dưới nắng chiều. Chiếc áo sơ mi đơn giản mà vẫn tôn lên đường cong hoàn hảo. Đôi chân thon dài bắt chéo, váy bó vừa khéo để lộ mảng da trắng nõn trên đầu gối.
Chẳng hiểu sao, cảnh này làm tim tui đập thình thịch. Tui biết nghĩ về mẹ thế này là sai, nhưng cảm giác mơ hồ ấy cứ như cỏ dại, len lỏi mọc lan trong lòng. Mỗi lần vậy, tui chỉ biết ép mình tập trung vào bài tập, sợ mẹ phát hiện những ý nghĩ không nên có.
Tiếng chuông điện thoại réo lên, cắt ngang giờ học. Mẹ lôi chiếc Huawei đời mới ra, lướt mắt qua màn hình, mày khẽ nhíu.
“Alo, anh Vương hả?” Mẹ bấm loa ngoài, giọng bình lặng như mặt hồ, nhưng ẩn chứa uy quyền không thể cãi.
“Mạnh tổng, về tiến độ dự án tuần trước…” Giọng một gã đàn ông vang lên, nghe rụt rè thấy rõ.
Mẹ nhẹ nhàng vuốt phẳng mặt bàn, khóe miệng nhếch nụ cười nhàn nhạt: “Anh Vương, sáng nay họp tôi nói rõ rồi. Tiến độ dự án phải đúng kế hoạch, không được chậm trễ.”
“Nhưng Mạnh tổng, phía cung ứng bên kia đòi tăng giá…”
“Đó không phải việc của chúng ta,” mẹ ngắt lời, giọng cao hơn, đầy khí thế, “Tôi chỉ quan tâm kết quả. Ai muốn sửa hợp đồng, bảo họ gặp tôi trực tiếp.”
Nghe mẹ nói, tui cảm được không khí như đặc quánh vì áp lực vô hình. Dù qua điện thoại, giọng gã kia rõ ràng rụt rè hơn.
“Vâng, Mạnh tổng, tôi xử lý ngay.”
“Khoan,” mẹ đột ngột lên tiếng, “Mai 10 giờ sáng, anh đến trụ sở chính. Chúng ta xem lại toàn bộ ngân sách dự án.”
Cúp máy, mẹ vắt chéo đôi chân thon dài, nhấc tách trà nhấp một ngụm. Tui để ý nút áo sơ mi mẹ hơi căng, làm nổi bật vòng một đầy đặn. Gương mặt mẹ chẳng chút mệt mỏi, ngược lại toát lên sức hút khó cưỡng, như nữ hoàng đầy quyền uy.
“Mấy người cấp dưới này,” mẹ thở dài, giọng dịu pha chút bất lực, “lúc nào cũng thích làm rối chuyện đơn giản.” Mẹ đưa tay chỉnh lọn tóc lòa xòa trước trán, cử chỉ toát lên khí chất quý phái khó tả.
Mẹ thu lại vẻ sắc sảo, nở nụ cười dịu dàng. Mẹ nghiêng người gần tui, mùi nước hoa thanh lịch phảng phất, là hương hoa hồng nhẹ nhàng, không nồng, làm tui thấy dễ chịu.
“Đề này phải chú ý dùng đường phụ, con,” mẹ nhẹ nhàng chỉ vào bài thi, giọng êm như gió xuân, “Con xem, nếu kẻ một đường thẳng song song thì…”
Tui lén nhìn gò má mẹ. Nắng chiều xuyên rèm, rải lên mặt mẹ một tầng ánh vàng. Đôi mắt thường ngày sắc lạnh ở công ty giờ đây ngập tràn nhu tình, hàng mi dài tạo bóng mờ hình quạt trước mắt.
“Mẹ, con tự làm được mà…” Tui muốn từ chối, nhưng mẹ chẳng cho cơ hội.
“Gấp gì, từ từ thôi.” Mẹ mỉm cười, rực rỡ như hoa xuân nở. Rồi mẹ cúi xuống, mái tóc đen nhánh trượt xuống vai, rơi trên bài thi. Tui ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ từ tóc mẹ, là hương thơm đặc trưng, ấm áp và an tâm.
Khóe môi mẹ luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng mẹ dùng ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên trán tui, như nhắc tui tập trung. Ngón tay mẹ mảnh mai như cành liễu, móng tay cắt tỉa gọn gàng, sơn màu nude tinh tế.

Bình luận

Để lại bình luận