Chương 1

: Mẹ vú to bị bạn học để ý
Tiếng chuông tan học vừa réo lên, cả lớp nhốn nháo như vỡ chợ. Tui – Lý Thanh Minh – vội vàng vác cặp, chỉ muốn chuồn lẹ ra khỏi cái phòng học ngột ngạt này. Ba phút cuối giờ đúng là dài như cả thế kỷ, ngồi nhìn kim đồng hồ mà lòng nóng như lửa đốt. Cuối cùng cũng thoát, tui lao ra cửa, chân bước vội như chạy trốn. Nhưng chưa kịp đi xa, một tiếng quát vang lên làm tui giật bắn mình:
“Thanh Minh! Đứng lại!”
Giọng này không lẫn vào đâu được – Trương Quốc Cường, biệt danh “Cường ca”, cái thằng mà chỉ cần nghe tên thôi là tui đã thấy lạnh gáy. Tui quay phắt lại, nặn ra nụ cười nịnh nọt đến mức chính tui còn thấy giả trân: “Dạ, Cường ca! Anh gọi em có gì không?”
Hắn đứng đó, cao to như cái cột điện, mặt vênh váo, phách lối như ông hoàng. “Hôm qua tao chơi bóng rổ, liều mạng vì danh dự lớp, ai ngờ trẹo mẹ nó cái ngón tay, đau muốn chết. Hôm nay mày làm giùm tao cái trực nhật đi, nhanh!”
Nhìn cái bộ mặt hống hách của hắn, tui chỉ muốn tung một cú đấm cho vỡ mồm, nhưng mà gan tui nhỏ xíu, chỉ dám nghĩ thầm trong bụng. Đối mặt với cái thằng cao hơn mét tám, cơ bắp cuồn cuộn thế này, tui mà ho he là xác định ăn đòn. Tui gật đầu lia lịa, giọng ngọt như mía lùi: “Dạ dạ, Cường ca vì lớp mà xả thân, bị thương là anh hùng. Chuyện nhỏ như trực nhật, em làm giùm anh là cái chắc! So với công lao của anh, em có làm cả trăm lần cũng chẳng thấm tháp gì!”
“Hắc hắc, biết điều đấy, thằng nhóc!” Hắn cười khẩy, khoác vai tui cái bốp, mạnh đến mức tui suýt chúi nhủi. Rồi hắn ghé sát tai tui, giọng thì thầm đểu giả: “Tụi mình là anh em tốt, đúng không? Tao đang đói meo đây. Hôm nay mày phải mời tao một bữa ra trò, coi như đền đáp công lao của tao cho lớp. Thế mới phải đạo!”
Tui ngắc ngứ, đầu óc xoay mòng mòng tìm cớ: “Dạ, em cũng muốn mời anh lắm, nhưng mà… hôm nay em lỡ quên ví ở nhà, không mang đủ tiền…”
Hắn híp mắt, nhìn tui như nhìn con mồi, nụ cười nửa miệng làm tui sởn gai ốc: “Không sao, không có tiền thì tới nhà mày ăn. Tao không kén ăn đâu, đồ nhà mày chắc chắn ngon hơn ngoài tiệm. Hay là mày định nói nhà mày hôm nay không có ai, hả?”
Tui hoảng hồn, vội xua tay rối rít: “Có có! Nhà em lúc nào cũng có người. Thôi được, Cường ca đã nhiệt tình thế thì em làm xong trực nhật, mình về nhà em ăn cơm luôn! Đảm bảo anh hài lòng!”
Trong lòng tui chửi thầm chính mình ngu hết chỗ nói. Tự dưng rước cái thằng đầu gấu này về nhà, đúng là tự lấy đá đập chân mình. Nhưng không đồng ý thì chắc chắn ăn đòn, tui đành ngậm ngùi gật đầu, mặt méo xệch.
“Được, thế mới là anh em chứ!” Hắn cười khoái chí, vỗ vai tui thêm cái nữa, đau điếng. Rồi hắn lôi điện thoại ra, vừa lướt vừa lẩm bẩm, giọng dâm đãng: “Mẹ ơi, vú bự thế này, đúng là hàng cực phẩm. Ước gì được đè ra mà…”
Tui nghe mà lạnh sống lưng, không biết hắn đang nói về ai, nhưng cái giọng đầy dục vọng của hắn làm tui thấy bất an. Trong đầu tui lởn vởn hình ảnh mẹ tui – người mà tui luôn tự hào, nhưng cũng lo lắng vì nhan sắc của mẹ dễ làm người ta để ý. Chỉ mong làm xong cái trực nhật này, tui có thể nhanh chóng thoát khỏi thằng này, đừng để nó gây rắc rối gì ở nhà tui.

Bình luận

Để lại bình luận