Chương 1

: Tên phế vật

Tôi học ở một trường trọng điểm cấp 2, xét về vẻ bề ngoài thì tôi có chiều cao ở mức trung bình, mặt thì có nét đẹp trung tính, về điều kiện gia đình tôi thì tương đối khá giả. Sống trong hoàn cảnh sống đó khiến tôi sở hữu làn da trắng nõn, tính tình cũng hơi có xu hướng dè dặt nhút nhát, thế nên xét về học thức tôi cũng có thiên hướng nghiêng về ban xã hội nhiều hơn.

Hơn nữa, tôi khác với các học sinh khác một điều đó là cô chủ nhiệm xinh đẹp của lớp chúng tôi lại chính là mẹ tôi.

Nét đẹp trung tính của tôi có thể là được thừa hưởng lại từ gen của mẹ tôi, bà nổi tiếng xinh đẹp ở trường tôi. Mà phải thú thực là do chúng tôi cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, nên cơ thể cũng bắt đầu có những phản ứng sinh dục, tuy nhiên hiện tại chúng tôi vẫn còn khá mơ hồ về vấn đề này.

Thêm vào đó, cha mẹ cũng thường cố ý né tránh chủ đề này, do đó mà ở độ tuổi này của chúng tôi lại càng mơ hồ hơn về những kiến thức tính dục này.

Vì vậy, trong đời sống thường nhật cũng như trong học tập hàng ngày, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ có người nhắc đến mẹ tôi nhưng cũng chỉ là khen mẹ tôi đẹp, hơn nữa còn nói mẹ tôi cực kỳ nghiêm khắc trong giảng dạy cũng như rất hay phê bình người khác.

Đúng vậy, việc mẹ tôi nghiêm khắc tôi có thể hiểu được, có thể là do tính chuyên nghiệp khi làm việc của bà, bà rất nghiêm túc trong mọi việc, nên việc bà nổi cáu với học sinh cũng là chuyện bình thường.

Mà thực tế ra, ở nhà bà ấy còn nghiêm khắc hơn. Bà ấy dạy dỗ con trai còn nghiêm khắc hơn so với nhiều người khác.

Tôi được bà ấy yêu cầu giữ kín mối quan hệ của chúng tôi ở trường, tôi không dám trái lời và không bao giờ hé răng nửa lời về chuyện này cho bất kỳ ai. Mặc dù tôi có vài nét giống với mẹ tôi, nhưng dù sao thì tôi cũng là con trai, chỉ cần tôi không nói ra thì cũng sẽ chẳng có ai nhận ra.
Vì không biết cô chủ nhiệm chính là mẹ của tôi, nên những bạn học khác nói chuyện với tôi vô cùng thoải không chút kiêng dè. Ngay cả khi nghe những lời phàn nàn của các bạn về mẹ, tôi cũng không cảm thấy buồn hay gì cả, vì đó đều là sự thật.

Chỉ là đôi lần nghe mấy đứa bạn cùng lớp nói về những thứ dâm dục về mẹ tôi, thì trong lòng tôi cũng có chút không thoải mái , không chỉ mỗi vậy mà người tôi cũng nóng ran, con cặc bất giác cứng lên.

Tôi không biết tại sao mình lại phản ứng như vậy, và tôi rất xấu hổ không dám nói với ai, nên tôi luôn giữ bí mật trong lòng.

“Tên phế vật này, bị đui à, mau tránh ra đi!”
Sắp hết giờ ra chơi mà bởi vì giáo viên trước đó dạy quá giờ nên tôi mới phải gấp gáp như vậy để vệ sinh.

“Tên phế vật.” Là một cậu bạn ngồi ở chỗ cửa ra vào, dáng người cao to nhưng cũng chỉ được mỗi cái bề ngoài. Hắn có thể nói chính là cái bao cát để trút giận có tiếng trong lớp. Do thành tích học tập kém nên cô chủ nhiệm cho hắn ngồi trước cửa ra vào.

Từ khi hắn bị chuyển chỗ ngồi ra đó càng khiến các bạn trong lớp khinh thường hắn hơn. Mặc dù mẹ tôi cực kỳ nghiêm khắc với tôi, nhưng cha tôi lại chiều chuộng tôi vô lối, thế nên trong tâm thức tôi đối xử với các bạn học khác cũng có hơi hống hách.

Đặc biệt là với kiểu người nhu nhược như hắn, càng khiến tôi không thể coi trọng hắn nổi. Lần này hắn mà lại lặng lẽ tránh đường thì chỉ càng khiến tôi càng khinh thường hắn hơn thôi.
Khi tôi chạy đến cửa, giáo viên chủ nhiệm bước từ ngoài cửa bước vào vào, chặn đường tôi.

“Em đi đâu vậy, đến giờ vào học rồi, còn không mau về chỗ ngồi đi!”

Cái giọng điệu không thể nhầm đi đâu làm tôi đờ người ra. Mẹ tôi chỉ cao chưa đến 1 mét 5, có rất nhiều cậu con trai học cấp 2 đều cao hơn mẹ tôi.
Ngay cả khi chiều cao của tôi cũng chỉ ở mức trung bình nhưng tôi cũng cao hơn bà ấy hẳn một cái trán.

Chỉ là, với tư cách là một giáo viên thì bà ấy có sự uy nghiêm khó bì. Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn khi đứng trước bà ấy.

Mà với tôi là con trai bà ấy thì nỗi sợ đó còn lớn hơn nữa, giống như con chuột sợ hãi khi đụng trúng con mèo vậy.

Nhưng lần này tôi thực sự mắc tè đến mức không nhịn được nữa, nên tôi liền trả lời: “Em muốn đi vệ sinh.”

“Vậy tại sao vừa nãy không đi mà bây giờ mới đi?”

“Mãi đến vừa nãy chúng em mới được tan lớp.”
Tôi đang muốn phản bác tiếp thì tiếng chuông vào học reo lên.

“Chuông vào lớp kêu rồi, em mau quay lại chỗ ngồi đi, tan học đi sau!”

Cô chủ nhiệm nghiêm mặt nói, tôi cũng không dám nói nữa chỉ biết quay về chỗ ngồi của mình.
Khi tôi quay đầu lại thì thấy “tên phế vật” đang cười tôi, điều đó khiến tôi tức điên lên.

Tôi lén nhìn thấy cô chủ nhiệm dường như đang không nhìn về phía mình nên tôi đến chỗ của hắn và đẩy mạnh bàn của hắn khiến dụng cụ học tập của hắn rơi đầy ra đất. Sau đó thì tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình là vị trí bàn phía sau người bạn cùng bàn của “tên phế vật”.

________________

Bình luận

Để lại bình luận