Chương 1

Nếu một em gái nào đó tự nhiên hỏi anh: “Anh thích mẫu con gái như thế nào?”, thì với tư cách là một thằng con trai, anh sẽ trả lời ra sao?

Tôi không biết mấy ông khác sẽ nói gì, nhưng hôm đó, đang ngồi trong toilet vật lộn với “cơn bão” trong bụng, tôi lại đi đưa ra một câu trả lời mà sau khi thốt ra, chỉ muốn đập đầu vô tường cho xong đời.

“Tôi thích con gái không mặc đồ.”

Muốn đập đầu tự tử, dĩ nhiên là vì tôi thích em gái đó.

– Đàn em khóa dưới trực tiếp của tôi – Ngọc Nhi.

Tôi tên Quốc Đạt, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm hai.

Với cái khoa Công nghệ thông tin mà trai thì đông như quân Nguyên, gái thì hiếm như vàng, mỗi khóa có em nữ sinh mới vào là cả đám con trai chúng tôi đều coi như báu vật, à không, phải nói là gái xinh mới đúng.

Chính vì “cháo ít, sư nhiều”, nếu em gái mới vào lại đúng là đàn em trực tiếp của anh, mà anh lại đang ế, chưa có bồ, thì anh đúng là có lợi thế “gần nhà xa ngõ”. Như kiểu rảnh rỗi thì tìm em tâm sự, hỏi han chuyện học hành, thỉnh thoảng quan tâm, chăm sóc tí… kiểu công kích dịu dàng ấy. Nếu em lại ở kí túc xá hay thuê nhà ngoài, thì cơ hội ôm gái xinh về là cao lắm. Ai ngờ, ấn tượng tốt đẹp mà tôi cố công xây dựng trong lòng em lại bị câu trả lời ngu si đó phá hủy sạch!

Hôm đó, không biết ăn trúng cái gì mà bụng tôi dở chứng, lại đúng lúc Ngọc Nhi đến phòng tôi mượn giáo trình năm nhất. (Muốn đọc truyện người lớn hấp dẫn thì vào Dasactruyen.xyz nhá ae đồng râm)

Cố nén đau bụng, lật đống rác như bãi phế liệu ở góc phòng, cuối cùng cũng tìm được giáo trình em cần. Nhưng lúc đó, cái “lỗ đít” của tôi đã sắp nổ tung, chẳng còn tâm trí làm quý ông lịch sự nữa. Vội nói một câu với em rồi lao như bay vào toilet.

Ai ngờ, đang vật lộn với “ông vàng” trong trận chiến khốc liệt, đầu óc tôi bắt đầu mụ mị, thì nghe câu hỏi từ ngoài cửa vang lên. Không suy nghĩ, tôi buột miệng trả lời cái câu ngu ngốc đó…

Hối hận muốn chết, bước ra khỏi toilet thì căn phòng bé tí đã không còn ai. Liếc mắt nhìn quanh, tôi mới phát hiện màn hình máy tính chưa tắt, đang hiển thị một bài truyện người lớn cũ mèm có tên *Bí Mật Của Giai Linh*…

Mẹ kiếp!

Nếu tôi biết thằng khốn tên Gia Vinh nào đó, tôi thề sẽ xẻo nó ngàn nhát!

Nếu không phải vì trước khi em đến, tôi đang đọc cái truyện người lớn đó, thì làm sao tôi lại buột miệng nói ra cái câu ngu xuẩn ấy?

Xấu hổ hơn nữa là em còn nhìn thấy cái truyện đó…

Lúc đó, tôi cảm giác cuộc đời mình như chuyển thành đen trắng.

Từ hôm đó, Ngọc Nhi không liên lạc với tôi nữa, còn tôi thì vì áy náy nên cũng chẳng dám chủ động tìm em.

Thỉnh thoảng vô tình gặp trên đường, em chỉ nhàn nhạt gật đầu chào tôi, rồi đi ngang qua cùng đám bạn, để lại bóng lưng cong cong gợi cảm và mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Đối với lứa sinh viên mới vào đại học, mọi thứ đều ngập tràn cảm giác mới mẻ. Và buổi dạ hội Giáng sinh cuối năm của trường là thứ mà đám tân sinh viên nào cũng háo hức tham gia.

Hôm đó, tôi vốn không muốn đi, nhưng bị đám bạn cùng phòng rủ rê mãi, cuối cùng đành uể oải đi cùng chúng nó đến dạ hội để “săn gái”.

Bình luận

Để lại bình luận