Chương 1

Tuấn Đạt chưa bao giờ dám mơ mình, một thằng cha bình thường như bao người, lại có ngày nắm trong tay thứ sức mạnh bá đạo đến thế. Không chỉ xuyên không vào cái thế giới anime quen thuộc mà hắn mê mẩn, mà còn sở hữu một siêu năng lực độc nhất vô nhị, nghe mà muốn rụng rời cả người!
Hắn liếc nhìn cái điều khiển từ xa nắm chặt trong tay, cả cơ thể run lên bần bật vì phấn khích. Thứ đồ chơi này không phải đồ thường, mà là báu vật có thể khiến cả thế giới ngừng trôi. Đúng, ngừng mẹ nó thời gian luôn! Hắn cảm giác như mình vừa thành siêu anh hùng, hay đúng hơn, một gã siêu nhân với sức mạnh bá đạo trong tay.
Bên cạnh, thằng nhóc đeo kính – ai mà không biết đó là Conan, cái gã thám tử nhí khôn lỏi – đang nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Hình như nó đang tự hỏi tại sao thằng cha lạ hoắc này lại có biểu cảm kỳ quặc đến vậy. “Rõ ràng hung thủ không phải gã này, vậy sao hắn lại láo nháo thế nhỉ? Hay là vụ án này có gì đó tao chưa nghĩ tới?” Conan lẩm bẩm trong đầu, bộ óc thám tử của nó bắt đầu chạy hết công suất.
Nhưng chưa kịp mở mồm hỏi han gì, một giọng nói trong trẻo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của thằng nhóc. “Conan, chị Mōri Ran đang tìm cậu kìa!” – giọng của Haibara Ai, cô nàng nhỏ mà có võ, vang lên đầy sắc lạnh.
Nghe thấy cái tên ấy, Tuấn Đạt lập tức quay ngoắt sang, mắt sáng rực như đèn pha. Trước mặt hắn là Haibara Ai, chính là cô nàng trong Thám tử lừng danh Conan mà hắn mê như điếu đổ. Nhìn cô nhóc đứng đó, tóc nâu mượt mà, ánh mắt sắc sảo đầy khí chất, Tuấn Đạt chỉ muốn hét lên: “Mẹ ơi, Haibara Ai thật! Y chang trong anime, không lệch một ly!”
Hắn lẩm bẩm, giọng run run: “Thế giới này… Có thật là thế giới của Thám tử lừng danh Conan không? Không phải mơ chứ?” Hắn vẫn chưa tin nổi, đầu óc quay cuồng nhớ lại cái khoảnh khắc bị hút vào màn hình TV khi đang cày anime ở nhà. Cảm giác như vừa bước qua một cánh cổng ma thuật, đưa hắn từ cái ghế sofa bừa bộn sang một thế giới đầy drama và gái xinh.
“Ơ, anh giai kia, anh lẩm bẩm cái gì đấy?” Haibara Ai đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt nghi ngờ. Cô nhóc tuy nhỏ mà sắc sảo, cái kiểu nhìn như muốn xuyên thấu tâm can khiến Tuấn Đạt giật mình, tim đập thình thịch. Hắn biết thừa, với cái đầu siêu thông minh của Haibara, chỉ cần sơ hở một chút là cô nàng sẽ đánh hơi ra ngay.
“Không… không có gì đâu!” Tuấn Đạt vội vã xua tay, mặt mày hốt hoảng như vừa bị bắt quả tang ăn trộm. Hắn biết, đối diện là một thiên tài khoa học, một bộ óc ngang ngửa Conan. Nếu để Haibara ngửi thấy mùi bất thường, chắc chắn hắn sẽ bị lật tẩy trong vòng một nốt nhạc. Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò.
Haibara nheo mắt, tiến lại gần hơn, như thể muốn săm soi từng biểu cảm trên mặt hắn. “Không có gì thật hả? Vậy sao anh nhìn tui kiểu gì kỳ kỳ thế?” Giọng cô nhóc lạnh lùng, nhưng đầy chất tra khảo.
Ngay lúc đó, Tuấn Đạt bấm nút trên cái điều khiển từ xa. Tách! Cả thế giới xung quanh như bị đóng băng. Không gian im phăng phắc, mọi thứ ngừng chuyển động, từ chiếc lá rơi ngoài cửa sổ đến ánh mắt nghi ngờ của Haibara. Chỉ có hắn, gã đàn ông với món đồ chơi thần kỳ trong tay, là vẫn còn sống động giữa cái thế giới tĩnh lặng này.
Hắn hít một hơi sâu, tim vẫn đập thình thịch. Nhìn Haibara đứng im như tượng, hắn không kìm được mà ngồi xổm xuống, ngắm nghía cô nhóc kỹ hơn. Mái tóc nâu óng ánh, làn da trắng mịn, và cái khí chất ngự tỷ dù cơ thể chỉ là một cô bé tiểu học. “Mẹ ơi, đúng là Haibara Ai! Quá hoàn hảo!” Hắn lẩm bẩm, mắt sáng lên như vừa tìm được kho báu.
Hồi tưởng lại những trận cãi vã nảy lửa giữa fan Haibara và fan Mōri Ran trên mạng, Tuấn Đạt cười khẩy. Hắn nhẹ nhàng đưa tay, cách lớp áo chạm vào phần ngực nhỏ nhắn của Haibara, cảm nhận sự mềm mại dù chỉ là qua lớp vải. “Mười tám tuổi trong tâm hồn, nhưng cơ thể thế này… Tui muốn xem thử Haibara dưới hình dạng Miyano Shiho sẽ thế nào!” Hắn tự nhủ, lòng dâng lên một cảm giác kích thích khó tả.
Hắn biết rõ, cái điều khiển từ xa này không chỉ là món đồ chơi bình thường. Nó là chìa khóa mở ra mọi khao khát của hắn, từ việc dừng thời gian cho cả thế giới đến việc… chơi đùa với những cô nàng trong mơ của Conan. Và giờ đây, đứng trước Haibara Ai, Tuấn Đạt cảm thấy mình như một gã thợ săn vừa tìm được con mồi quý giá nhất.

Bình luận

Để lại bình luận