Chương 1

Trời đất u ám, mây giăng kín lối, tựa như một tấm vải liệm khổng lồ che phủ cả nhân gian. Năm Cảnh Nguyên thứ ba, thiên tai hoành hành khắp nơi, cây cỏ xác xơ, đất đai nứt nẻ, khắp chốn đói kém, dân chúng lầm than. Làng Triệu Gia nằm nép mình bên sườn núi, từng là một vùng đất trù phú với những cánh đồng lúa xanh ngút ngàn, nay chỉ còn lại những mảnh đất khô cằn, chết chóc. Hơi thở tử vong phảng phất trong từng cơn gió lạnh, mang theo mùi của sự tuyệt vọng và những lời khấn nguyện vô vọng.

Giữa bức tranh tang thương ấy, một thanh niên gầy gò đang vật vã cuốc đất trên thửa ruộng nhà mình. Lưng hắn còng xuống, áo vải thô rách tả tơi, lộ ra tấm lưng trần chi chít vết chai sần và hằn dấu roi vọt của thời gian. Mỗi nhát cuốc xuống, đất đá vỡ vụn, không có lấy một mầm xanh. Hắn chính là Trương Đại Kiếm, kẻ xuyên không từ một thế giới hiện đại đầy đủ tiện nghi, nay phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt của thời cổ đại đang chìm trong loạn lạc.

“Chết tiệt! Lão tử xuyên không qua đây không được làm vương làm tướng, không được phú quý vinh hoa, lại còn phải làm nông dân cuốc đất trong cái thời thiên tai này à?” Trương Đại Kiếm lầm bầm chửi rủa, giọng khàn đặc vì đói. Mấy ngày nay, trong bụng hắn chỉ toàn là rễ cây và vỏ cây khô, xương sườn đã gồ lên rõ mồn một.

Huynh trưởng của hắn, Trương Đại Hùng, vừa mới qua đời cách đây không lâu vì bệnh dịch. Căn nhà tranh vách đất ọp ẹp giờ chỉ còn lại bốn bức tường cùng một gánh nặng khổng lồ: Lâm Uyển Như, tẩu tử (chị dâu) hắn, cùng hai nàng muội muội nhỏ của nàng. Mấy ngày trước, Lâm Uyển Như đã liều mạng lặn lội đến tận trấn trên, đem hai nàng muội muội ruột thịt của mình là Hồng Nhi và Lan Nhi về nhà, cứu họ khỏi cảnh bị bán làm nô tỳ để lấy chút lương thực cầm hơi. Giờ đây, hắn – Trương Đại Kiếm – là trụ cột duy nhất của gia đình bốn miệng ăn, trong khi ngay cả một hạt gạo cũng không có.

Trương Đại Kiếm ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, cảm thấy một nỗi uất nghẹn dâng trào. Hắn từng là một nhân viên văn phòng quèn ở thế giới cũ, mơ mộng về một cuộc sống “làm giàu không khó” sau khi xuyên không. Ai dè, hiện thực lại tát hắn một cái đau điếng.

“Hệ thống? Kim thủ chỉ? Mấy cái đồ cheat trong tiểu thuyết đâu hết rồi? Mau xuất hiện đi chứ! Không thì lão tử chết đói mất thôi!” Hắn gầm gừ, đôi mắt đỏ ngầu vì đói và sự tuyệt vọng.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên trong đầu Trương Đại Kiếm, không một ai có thể nhìn thấy, tựa như tia chớp xé toạc màn đêm u tối của tâm trí hắn. Một giọng nói máy móc, lạnh lùng nhưng đầy uy lực vang vọng:

【Đinh! Phát hiện ký chủ thỏa mãn điều kiện kích hoạt hệ thống. Hệ thống “Cường Giả Sinh Tồn” chính thức khởi động!】

Trương Đại Kiếm ngớ người. Hắn dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt vì đói. Nhưng giọng nói đó vẫn tiếp tục vang lên, rõ ràng như tiếng chuông chùa buổi sớm.

【Đinh! Hệ thống đã quét qua bối cảnh hiện tại của ký chủ. Bối cảnh: Năm thiên tai Cảnh Nguyên thứ ba, lương thực khan hiếm, dân chúng đói kém. Nhiệm vụ tân thủ đã được khởi tạo!】

【Nhiệm vụ tân thủ: Cung cấp bữa ăn thịnh soạn đầu tiên cho gia đình.】

【Phần thưởng: Gói quà tân thủ “Thực Phẩm Vô Tận” và kỹ năng “Thợ Săn Bẩm Sinh” cấp 1.】

【Đếm ngược chấp nhận nhiệm vụ: 60 giây.】

Trương Đại Kiếm trợn tròn mắt. “Đù má! Cuối cùng cũng tới rồi! Ông trời không phụ lòng người mà!” Hắn vội vàng hô lên trong đầu: “Chấp nhận! Chấp nhận ngay lập tức!”

【Đinh! Nhiệm vụ tân thủ đã được chấp nhận. Đề nghị ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.】

Một giao diện mờ ảo hiện ra trước mắt hắn, giống hệt những cái bảng trạng thái trong trò chơi điện tử hắn từng cày đêm ngày. Phía trên có dòng chữ lớn: Hệ Thống Cường Giả Sinh Tồn. Bên dưới là các mục: Ký Chủ: Trương Đại Kiếm, Cấp Độ: 1, Kỹ Năng: Thợ Săn Bẩm Sinh (Cấp 1), Kho Đồ: (Trống).

Hắn vội vàng kiểm tra kỹ năng “Thợ Săn Bẩm Sinh”.

【Thợ Săn Bẩm Sinh (Cấp 1): Tăng cường thị lực, thính giác, khứu giác lên gấp đôi. Tăng khả năng phát hiện dấu vết con mồi và nhận biết nguy hiểm trong phạm vi 50 mét.】

Trương Đại Kiếm hít một hơi thật sâu, cảm thấy các giác quan của mình bỗng trở nên nhạy bén lạ thường. Hắn có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua từng cọng cỏ khô, tiếng côn trùng rỉ rả dưới đất, và thậm chí là cả tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Mắt hắn quét qua cánh rừng phía xa, bỗng thấy những chi tiết mà trước đây hắn chưa từng để ý: một dấu chân nhỏ in trên nền đất ẩm, một cành cây gãy ngang, một vệt lông chim vương lại.

“Đúng là kim thủ chỉ có khác! Mạnh vãi!” Hắn cười khẩy, cảm thấy tràn trề sức lực. Cơn đói vẫn hành hạ nhưng dường như đã bị sự hưng phấn của hệ thống tạm thời lấn át. Hắn nắm chặt chiếc cuốc, nhưng sau đó lại vứt phịch nó xuống đất. “Cuốc đất cái quái gì nữa! Có hệ thống thì phải đi săn bắn chứ!”

Bình luận

Để lại bình luận