Chương 1

Nữ đế viếng thăm Nhật Bản, thần trí bị một cơ quan thần bí ảnh hưởng, phòng bị từng bước tan rã, cuối cùng lại chấp thuận tham gia cái gọi là “chấm điểm nữ súc”.

Hoàng hôn bao phủ bến cảng phía bắc Nhật Bản, gió biển tanh nồng cuốn theo hơi nước li ti phả vào bến tàu. Tần Bạch Yến — vị nữ đế đầu tiên trên mảnh đất Đại Hán hơn một ngàn năm qua, một vị tu hành giả với tu vi Trọng Thiên sơ kỳ. Nàng sở hữu bộ ngực và bờ mông với những đường cong đầy đặn nảy nở, cặp mông cong phì nộn mềm mại ấy, chỉ nhìn thôi cũng tưởng tượng ra được mỗi nhịp thở cũng đủ khiến những thớ thịt mềm ma sát vào nhau mà phát ra tiếng “xì xì”. Cặp mỹ nhũ lớn hơn cả đầu, mang hình quả đu đủ, hơi nghiêng sang hai bên, để lộ ra khe ngực sâu hoàn mỹ.

Vì thân hình quá đỗi đầy đặn, trang phục trở nên bó sát, khiến những nơi được vải vóc bao phủ đều hằn sâu vào da thịt, đối với người xem là một tuyệt thế mỹ cảnh, nhưng với người mặc lại là sự kích thích mọi lúc mọi nơi. Người bình thường chỉ e mỗi bước đi cũng đủ vì vải vóc cọ xát mà nhũn chân, không thể đi nổi. Nhưng Tần Bạch Yến vẫn bước đi uy nghiêm, mỗi bước chân như nện xuống mặt đất phát ra tiếng vang trầm nặng mà không hề bị ảnh hưởng. Nàng vận phượng bào đỏ thắm viền kim, bao bọc lấy thân hình diễm lệ đến nghẹt thở, kết hợp với chất liệu vải bó chặt hằn lên những dấu vết mê người, càng làm nổi bật vẻ đẹp và sự nguy hiểm của vị nữ đế này. Đi cùng nàng còn có sứ đoàn mười người của Hồng Cơ vương triều, ngoài một viên quan ghi chép và bốn vị học giả, những người còn lại đều là các nữ tu sĩ Tiên Thiên xinh đẹp phụ trách bảo vệ.

“Nữ đế bệ hạ đường xa tới đây, thật sự là làm cho Đông Doanh quốc của hạ thần vẻ vang thay.”

Một nam tử vận quan phục hồng toàn thân bước lên, trên mặt nở nụ cười cung kính xen lẫn khinh miệt. Kẻ này chính là quan ngoại giao Miyamoto Yosuke, người phụ trách nghênh đón nữ đế Hồng Cơ Tần Bạch Yến.

“Đã biết trẫm là ai còn không mau hành lễ? Kẻ đến từ tiểu quốc nơi xó xỉnh quả thật là lũ man di vô lễ.”

Tần Bạch Yến phượng nhãn trừng lên, chỉ riêng vương giả khí phách tỏa ra đã chấn cho Miyamoto Yosuke phải lùi lại liên tiếp. Tần Bạch Yến với tư thái cường giả vững bước tiến lên, sừng sững như một ngọn núi cao trước mặt Miyamoto Yosuke. Lần giao phong đầu tiên giữa hai nước Cơ-Doanh này, Tần Bạch Yến đã giành được thắng lợi tuyệt đối. Nhưng chiến thắng này lại chính là sự yên bình trước cơn bão. Để đối phó với nữ đế Hồng Cơ từ phương xa tới, Nhật Bản có thể nói là đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng. Thiên hoàng Nhật Bản trong thời đại mạt pháp này đã tập hợp toàn bộ tu sĩ Tiên Thiên của Nhật Bản, cùng với các tử tù từ thời Hồng Cơ thậm chí là thời Đại Hạ trong ngục giam, hiến dâng toàn bộ công lực để vận hành một cỗ máy đủ để thay đổi tiềm thức của một người. Thực ra cỗ máy này đã được hoàn thành từ thời Đại Hạ xâm lược, nhưng người Nhật Bản phát hiện ra nguồn năng lượng để khởi động nó vẫn chưa thể nghiên cứu chế tạo được, động cơ cần một nguồn năng lượng thuần khiết và liên tục không ngừng. Mãi đến thời Hồng Cơ, người Nhật Bản mới phát hiện ra công lực của tu sĩ có thể khởi động cỗ máy, chỉ là số lượng cần thiết cực kỳ khổng lồ. Và trùng hợp thay, trở ngại lớn nhất của Nhật Bản trong việc xâm lược Hồng Cơ chính là nữ đế Tần Bạch Yến. Vì thế, họ mới bày ra bữa tiệc Hồng Môn này, lấy việc học hỏi kỹ thuật làm mồi nhử.

【 Chết tiệt, rõ ràng lúc thử nghiệm, cỗ máy này đối với con tiện súc Tiên Thiên hậu kỳ kia còn rất hiệu quả, sao đến con nữ đế đáng chết này lại không có tác dụng?! Chẳng lẽ vì cảnh giới của ả quá cao nên hiệu quả kém? Kệ đi, dù sao nhiệm vụ không hoàn thành cũng chết, thà chết trong tay con cái này còn hơn! 】

Miyamoto Yosuke phá lên cười, dùng âm lượng chỉ đủ để bên này nghe thấy mà nói.

“Cũng không phải, nữ đế đại nhân cũng biết chúng thần tuy từng xâm lược Đại Hạ, nhưng cũng là học hỏi sở trường của Đại Hạ. Tuy quốc gia chúng thần thành lập chưa lâu, nhưng chế độ đã sớm vô cùng hoàn thiện. Trùng hợp thay, chúng thần sử dụng chính là chế độ nam tôn nữ ti của Đại Hạ các ngài, hơn nữa chúng thần còn ưu hóa chế độ thời Đại Hạ, gọi là nam tôn nữ ti tiện. Ở chỗ chúng thần, nữ tính đều được gọi thay bằng giống cái, bởi vì họ không phải là thiếu nhân quyền như ở Đại Hạ, mà là hoàn toàn không có nhân quyền. Cho nên, ngài nên nhập gia tùy tục, tuân theo pháp luật của chúng thần, hành lễ với chúng thần mới phải.”

Phượng nhãn Tần Bạch Yến sắc lẻm, ánh mắt ấy đâm vào óc Miyamoto Yosuke khiến hắn đau nhói, một trận choáng váng.

“Chế độ chó má gì. Tại Hồng Cơ vương triều đã sớm hủy bỏ! Thứ cổ hủ lạc hậu này mà còn dám nhắc tới trước mặt ta?”

“Bệ hạ đang nói chế độ gì vậy?”

“Nghe không rõ, nhưng nơi nhỏ bé này chắc cũng chỉ là mấy cái ác tục thôi. Đúng là chốn khỉ ho cò gáy sinh điêu dân.”

“Đúng vậy, rõ ràng tu sĩ chúng ta đã đủ mạnh, học cái gì khoa học kỹ thuật làm gì, hoàn toàn không cần thiết.”

Sứ đoàn Hồng Cơ xì xào bàn tán, nhưng không ai là không biểu lộ sự chán ghét đối với Nhật Bản.

Quay lại phía này, Tần Bạch Yến cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời như vậy. Rõ ràng ban đầu ở triều đình, chính mình đã dùng thực lực bản thân làm lợi thế, mạnh mẽ đàn áp phe phái nam tôn nữ ti, thậm chí trực tiếp chém đầu những tên loạn thần tặc tử âm mưu khôi phục chế độ đó. Thế mà đến đây, mình chỉ cảm thấy phẫn nộ, không một chút hận thù. Có lẽ đến nước khác, tính tình của mình cũng bất giác thu liễm lại.

Bình luận

Để lại bình luận