Chương 1

“Đây, chìa khóa của cháu đây, Nguyễn Long.”

Bác chủ nhà, một người đàn ông trung niên với cái bụng bia tròn vo và nụ cười hềnh hệch, chìa cái chùm chìa khóa lanh canh về phía tôi. Tôi vội đưa hai tay ra đỡ lấy, cảm nhận hơi lạnh của kim loại truyền vào lòng bàn tay. Cái cảm giác này lạ thật, nó như một cột mốc đánh dấu việc tôi, thằng Nguyễn Long mười tám tuổi, Thủ khoa đầu vào của trường Kinh tế, chính thức bắt đầu cuộc sống tự lập.

“Cháu cảm ơn bác ạ,” tôi cúi đầu, cố giấu đi sự phấn khích đang râm ran trong lồng ngực. “Mọi thứ cứ y như trong hợp đồng bác nhé?”

“Khỏi lo,” bác vỗ vỗ cái bụng phệ. “Bác làm ăn uy tín cả cái khu này. Điện nước giá dân, mạng mẽo căng đét. Căn hộ ở tầng ba, phòng 301. Trong đó có một cậu sinh viên bằng tuổi cháu dọn vào từ tuần trước rồi. Hai đứa ở chung cho có bạn có bè, đỡ đần nhau học hành. Bác thấy nó cũng hiền lành, dễ tính lắm, chắc hai đứa hợp nhau thôi.”

Nghe đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng như mong muốn của tôi. Ký túc xá thì ồn ào phức tạp, tôi không thích. Tìm một căn hộ một mình thì lại quá đắt đỏ so với ngân sách của một thằng sinh viên mới chân ướt chân ráo lên thành phố. Có một thằng bạn cùng phòng là nam, lại còn hiền lành dễ tính thì còn gì bằng. Chúng tôi có thể cùng nhau đi tập gym, cùng nhau bàn luận về mấy trận bóng đá, hay thậm chí là chia sẻ kinh nghiệm tán gái. Một viễn cảnh tuyệt vời.

“Dạ, thế thì tốt quá ạ. Cháu cũng chỉ mong có người ở cùng cho vui thôi ạ.” Tôi gãi đầu cười ngô nghê.

“Ừ, mà bác nói trước,” bác chủ nhà nheo mắt, giọng có vẻ bí hiểm. “Bạn cùng phòng của cháu… hơi đặc biệt một chút. Nhưng mà thôi, ở chung rồi sẽ biết. Cứ đối xử tốt với nhau là được. Thôi bác phải đi có việc, cháu cứ tự nhiên lên nhận phòng nhé. Đồ đạc của cháu đâu, cần bác gọi người khuân hộ không?”

Tôi xua tay lia lịa, chỉ vào hai cái vali to vật vã và một cái ba lô phồng tướng sau lưng. “Dạ thôi ạ, cháu tự lo được. Cháu khỏe lắm.”

Nói rồi, tôi gồng nhẹ bắp tay. Lớp áo thun đen bó sát ngay lập tức căng lên, để lộ những đường cơ cuồn cuộn. Đây là thành quả của bao nhiêu năm tháng miệt mài trong phòng gym. Tôi tự hào về cơ thể của mình, cao một mét chín, người như tạc tượng, ngực nở, bụng sáu múi săn chắc. Bác chủ nhà nhìn tôi, gật gù ra vẻ thán phục.

“Thanh niên trai tráng có khác. Thôi, bác đi đây. Có vấn đề gì cứ gọi cho bác.”

Bác nói xong liền quay lưng đi, cái dáng l뚱 l뚱 khuất dần sau góc phố. Tôi đứng đó một mình, hít một hơi thật sâu không khí oi nồng của thành phố. Tay siết chặt chùm chìa khóa, tôi cảm thấy một luồng sinh lực mới mẻ chảy khắp cơ thể. Cuộc sống đại học, cuộc sống tự do, tao tới đây!

Khu chung cư này tuy cũ nhưng khá sạch sẽ, yên tĩnh. Cầu thang bộ không quá dốc, nhưng với hai cái vali nặng trịch trong tay, nó cũng là một thử thách nho nhỏ. Ấy thế mà tôi lại leo lên một cách nhẹ tênh, hơi thở vẫn đều đặn. Thể lực siêu tốt của tôi đúng là không phải để trưng bày. Lên đến tầng ba, tôi thấy ngay cánh cửa gỗ màu nâu sẫm có gắn biển số 301.

Tim tôi đập thình thịch. Hồi hộp vãi. Bạn cùng phòng sẽ trông như thế nào nhỉ? Mọt sách đeo kính dày cộp? Hay một tay game thủ suốt ngày cắm mặt vào máy tính? Hay là một dân chơi sành điệu? Bác chủ nhà bảo cậu ta “hơi đặc biệt”, không biết là đặc biệt cái gì.

Tôi đặt hai cái vali xuống, lau mồ hôi trên trán, rồi cẩn thận tra chìa khóa vào ổ. Tiếng kim loại “cạch” một tiếng khô khốc. Tôi vặn nắm đấm, từ từ đẩy cửa vào trong.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi không phải là một căn phòng khách bừa bộn đồ đạc của con trai, mà là một không gian sạch sẽ đến đáng kinh ngạc. Sàn nhà lát gạch men trắng bóng loáng, một bộ sofa nhỏ màu xám được đặt gọn gàng sát tường, đối diện là một cái TV màn hình phẳng khá lớn. Ánh nắng từ cửa sổ ban công chiếu vào, làm bừng sáng cả căn phòng. Mọi thứ đều ngăn nắp, gọn gàng, không giống như ổ của một thằng con trai chút nào.

Nhưng đó chưa phải là điều khiến tôi sốc nhất.

Đứng giữa phòng khách, quay lưng về phía tôi, là một người. Dáng người cao ráo, khoảng một mét bảy, thon gọn nhưng không hề yếu ớt. Làn da trắng ngần nổi bật dưới ánh nắng. Mái tóc ngắn ngang vai màu bạch kim thời thượng càng làm tăng thêm vẻ cá tính. Người đó đang mặc một chiếc quần short đen ngắn cũn cỡn, chỉ đủ che đi phần mông tròn lẳn, săn chắc. Phía trên… hoàn toàn không có áo.

Thứ duy nhất che đậy phần thân trên là một chiếc áo ngực thể thao màu đen, loại bra top. Nó bó sát, ôm lấy bờ vai rộng và tấm lưng trần nuột nà nhưng lại ẩn hiện những đường cơ sắc nét. Từ góc nhìn của tôi, tôi có thể thấy rõ phần eo thon gọn đến khó tin và hai bên sườn hiện lên những múi cơ săn chắc. Đôi chân dài thẳng tắp, cặp đùi to và rắn rỏi như của một vận động viên điền kinh.

Bình luận

Để lại bình luận