Chương 2

– Cánh Cửa Đổ Sập Và Bí Mật Trần Trụi
Đó là một buổi chiều đầu hạ khi tôi đang học lớp một. Hôm ấy, bà nội tôi bị ốm, ông nội phải dìu bà đi bộ xuống trạm xá thị trấn để khám bệnh. Tôi ở trường nên hoàn toàn không hay biết gì.
Tan học, tôi lê bước về nhà với cái bụng rỗng tuếch, réo vang những hồi trống biểu tình. Bình thường vào giờ này, bà nội đã nấu xong cơm chiều. Hình ảnh bà đứng đợi ở cửa, nụ cười hiền hậu và câu nói quen thuộc: “Lâm Lâm về rồi đó hả, rửa tay rồi vào ăn cơm con” là thứ ánh sáng ấm áp nhất trong tuổi thơ tôi. Nhưng hôm nay, ngôi nhà gạch mộc nằm kẹp giữa những dãy nhà ngói khang trang lại im lìm đáng sợ. Dưới ánh hoàng hôn vàng vọt, cửa chính mở toang hoác như một cái miệng rộng vô hồn. Không có bóng dáng ông nội ngồi chẻ nan tre, chỉ có những thanh tre vương vãi và cái sọt đang đan dở nằm chỏng chơ trên nền đất nện.
Tôi cất giọng non nớt gọi lớn: “Bà ơi! Nội ơi!”, nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng đến rợn người. Tôi chạy xuyên qua sảnh đường treo bức họa Mao Chủ tịch, lao xuống bếp. Nồi niêu lạnh ngắt, trong chạn chỉ còn lại chút đồ ăn thừa từ bữa sáng. Ý nghĩ đêm nay phải nhịn đói khiến nỗi cô đơn và tủi thân ập đến, bóp nghẹt trái tim non nớt của tôi.
Chợt nhớ đến thằng Quân hàng xóm, tôi định bụng chạy sang rủ nó đi chơi, tiện thể xem ké tivi. Thời đó, bộ phim “Hắc Miêu Cảnh Trưởng” đang làm mưa làm gió, tôi mê mẩn đến mức ngày nào cũng mặt dày sang nhà nó ngồi chầu chực. Mẹ thằng Quân vừa cắn hạt dưa tanh tách vừa cười trêu tôi: “Lâm Lâm, bảo bố mày mua cho cái tivi mà xem, sang đây mãi thế không ngại à?” Tôi ngây thơ về đòi bố, kết quả nhận lại là một tràng chửi rủa té tát: “Mua mua cái con khỉ! Tao bán mày đi mua tivi nhé?” Hắn nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Quyết định đi tìm thằng Quân, tôi quay ngược từ bếp lên nhà trên. Khi đi ngang qua phòng của Trần Văn Thắng, tôi bỗng nghe thấy những âm thanh lạ lùng. Tiếng giường gỗ cũ kỹ kêu cót két theo nhịp điệu dồn dập, xen lẫn là tiếng rên rỉ đau đớn của một người phụ nữ. Trong ký ức hạn hẹp của tôi, âm thanh đó giống hệt tiếng bà Ngô hàng xóm kêu la mỗi khi trái gió trở trời bị đau khớp.
Phản ứng đầu tiên của tôi là sự mừng rỡ: “A, có người ở nhà! Mình không bị đói rồi!”. Tôi nghĩ chắc là bố hoặc bà nội đang ở trong đó. Nhưng tại sao họ lại ở cùng một phòng, và làm gì mà ồn ào thế? Tôi rón rén lại gần, gõ cửa, giọng nói vừa háo hức vừa lo lắng: “Bố ơi! Bố có ở trong đó không? Con đói bụng quá!”
Không ai trả lời tôi. Ngược lại, tiếng kẽo kẹt của chiếc giường càng trở nên dữ dội hơn, điên cuồng hơn. Xen lẫn trong đó là tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên hừ hừ của bố tôi, giống như con thú bị thương. Tiếng người phụ nữ kêu đau đã chuyển thành những âm thanh ướt át, lạ lẫm, cùng tiếng da thịt va chạm bạch bạch liên hồi, nghe như tiếng bố đánh vào mông tôi nhưng tốc độ nhanh gấp bội.
“Bố ơi! Có phải bà nội ở trong đó không? Sao bố lại đánh bà?” Trong đầu óc ngây thơ của tôi lúc đó, người phụ nữ duy nhất trong nhà chỉ có bà nội. Tôi hoảng loạn đập cửa thình thịch. Bà là người thương tôi nhất trần đời, tôi không cho phép bố đánh bà như đánh tôi. “Bố! Đừng đánh bà nữa! Bố đánh con đi này!”
Tiếng gọi của tôi chuyển thành tiếng khóc nức nở. Tôi vừa đấm vừa đá vào cánh cửa gỗ mục nát. Có lẽ do sức mạnh của sự sợ hãi, hoặc do cánh cửa đã quá cũ kỹ, sau một cú đạp dồn toàn lực của tôi, bản lề rỉ sét bật tung. Cánh cửa đổ sập xuống nền đất với một tiếng “Rầm” chát chúa, bụi bay mù mịt trong luồng ánh sáng hắt vào từ khe hở.
Cảnh tượng trên chiếc giường gỗ chạm khắc hoa văn kiểu cũ ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi, trở thành một vết sẹo không bao giờ lành.
Trần Văn Thắng đang trần truồng như nhộng, cưỡi lên người vợ gã thợ mộc. Hai chân chị ta trắng lốp, thon dài quắp chặt lấy hông bố tôi, nâng cao lên trời. Giữa hai chân đen nhánh của chị ta ướt sũng, nhớp nhúa một loại dịch thể mà tôi chưa từng thấy. Và khủng khiếp hơn cả là cái thứ xấu xí, gân guốc, to lớn đến mức khó tin ở giữa háng bố tôi đang đâm thọc điên cuồng vào nơi đen ngòm ấy của người đàn bà. Cả hai thân thể trần trụi đang run lên bần bật, mồ hôi nhễ nhại như tắm.
Bố tôi quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt vặn vẹo vì khoái cảm bị cắt ngang chuyển sang kinh hoàng tột độ. Còn vợ gã thợ mộc thì rú lên một tiếng, vội vã kéo chăn trùm kín đầu, chỉ để lộ tấm lưng trần trắng toát đang run rẩy.
Tuổi nhỏ ngu ngơ, tôi đâu biết họ đang làm trò đồi bại gì. Tôi còn ngây ngô hỏi trong tiếng nấc: “Bố… hai người đang đánh nhau à?”
“CÚT NGAY!” Tiếng gầm của bố tôi vang lên như sấm nổ, rung chuyển cả mái ngói. Hắn vớ lấy cái gối ném mạnh về phía tôi. Chưa bao giờ tôi thấy hắn giận dữ đến thế, đôi mắt hắn long lên sòng sọc, đỏ ngầu như mắt quỷ. Tôi sợ đến mức tè ra quần, nước tiểu nóng hổi chảy dọc xuống chân. Tôi quay đầu bỏ chạy, chui tọt vào phòng ông bà nội, trốn xuống gầm giường, run rẩy và khóc không thành tiếng. Nhưng tôi biết, ngôi nhà này không còn là nơi trú ẩn an toàn nữa. Cơn ác mộng thực sự mới chỉ bắt đầu.
________________

Bình luận

Để lại bình luận