Chương 10

: Đêm Định Mệnh
Màn đêm lại buông xuống, mang theo sự tĩnh mịch và những bí mật.
Trần Văn Kiệt nằm cạnh Nguyễn Thị Lỵ, nhưng tâm trí hắn vẫn còn hưng phấn sau vụ thoát chết khỏi con gấu. Adrenaline vẫn còn chảy rần rật trong huyết quản, kích thích ham muốn nguyên thủy.
Nguyễn Thị Lỵ hiểu người yêu mình. Cô rúc vào lòng hắn, bàn tay nhỏ nhắn hư hỏng luồn xuống dưới, vuốt ve “cậu nhỏ” đang ngủ yên của hắn.
“Anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy…” Cô trêu chọc, giọng nũng nịu pha chút ghen tuông đáng yêu.
“Ái chà, có người ghen kìa.” Trần Văn Kiệt cười khẽ, lật người đè lên cô.
“Ai thèm ghen. Nhưng mà anh hư lắm, làm bao nhiêu cô hồn xiêu phách lạc rồi kìa. Chị Tịnh, con bé Giai Huyên, cả bà chị Thiến Lệ nữa… ánh mắt họ nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.”
Trần Văn Kiệt hôn lên cổ cô, tay bắt đầu khám phá cơ thể quen thuộc: “Kệ họ, anh chỉ cần em thôi.”
Câu chuyện tình tứ của họ bị gián đoạn bởi một tiếng động lạ.
“Á!”
Là tiếng của Phạm Thị Tịnh. Nàng nằm ngay bên cạnh, cách họ một khoảng ngắn. Trần Văn Kiệt trong lúc đùa giỡn với Nguyễn Thị Lỵ đã vô tình vung tay, chạm mạnh vào bầu ngực mềm mại của chị họ.
Cảm giác bàn tay chạm vào sự đầy đặn, đàn hồi ấy khiến Trần Văn Kiệt sững sờ trong tích tắc. Nó khác hẳn cảm giác với Nguyễn Thị Lỵ – trưởng thành hơn, nảy nở hơn.
Phạm Thị Tịnh cũng điếng người. Sự va chạm bất ngờ ấy như một mồi lửa ném vào đống rơm khô đang âm ỉ cháy trong lòng nàng suốt mấy ngày qua. Nàng không gạt tay hắn ra ngay, mà người cứng đờ, tim đập loạn xạ.
“Tiểu Kiệt… tay em…” Giọng nàng run rẩy, khàn đặc.
Trần Văn Kiệt vội rụt tay lại: “Em xin lỗi chị Tịnh! Em không cố ý!”
Không gian chìm vào sự im lặng ngượng ngùng. Nhưng trong bóng tối, những suy nghĩ tội lỗi bắt đầu len lỏi.
Phạm Thị Tịnh xoay người, quay lưng về phía đôi trẻ, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng. Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Nguyễn Thị Lỵ, tiếng da thịt va chạm, và hơi thở dồn dập của Trần Văn Kiệt. Họ lại làm chuyện đó.
Nàng cắn chặt gối để không phát ra tiếng động. Cơ thể nàng nóng bừng, ngứa ngáy khó tả. Nàng đưa tay xuống, chạm vào nơi tư mật đang rỉ nước của mình, bắt đầu tự xoa dịu cơn khát khao đang bùng cháy. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Trần Văn Kiệt, bờ vai rộng, ánh mắt rực lửa…
“Tiểu Kiệt… Tiểu Kiệt…” Nàng thầm gọi tên em họ trong cơn mê loạn của khoái cảm tội lỗi.
Đêm nay, trên hòn đảo hoang vu này, ranh giới giữa đạo đức và dục vọng đã trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Mỗi người đều đang chìm đắm trong những toan tính và khát khao riêng của mình, chờ đợi ngày mai – một ngày mới với những thử thách và cám dỗ mới.

Bình luận

Để lại bình luận