Chương 3

– Xè xè. Cái tiếng nước đái chảy trở lại giúp hồn tôi nhập về cơ thể. Cố gắng dùng hai tay chống xuống đất làm trụ thật vững để không dịch chuyển lần nữa. Tiếng kéo quần, đóng nịt một cách tự nhiên, tiếng dậm gạt tàn thuốc, tiếng nước rửa tay rồi những bước chân di chuyển ra xa khỏi nơi tôi đang quỳ. Thở phào nhẹ nhõm, tý nữa tôi coi như đã là đồ bỏ đi. Tay rung vì đã quá mệt, sau khi tháo xích ra khỏi cổ tôi gục mặt vào đống cứt trong bồn cầu, mặc kệ dù nó có bẩn như thế nào đi nữa thì cơ thể này cũng không còn sức nữa. Cứt dính nhầy nhụa vào cái miệng đang thở không ra hơi, thả lỏng người cho những dòng nước tiểu lúc nãy còn giữ đi ra, nước tiểu lỏng miếng dán ở lồn và làm rơi hai cục trứng rung xuống đất. Không thể tin được, đây là lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác này – nghĩ trong đầu và thiếp đi lúc nào không hay.

Tỉnh dậy sau khi nghe tiếng chuông báo 2h đã hết, đã gần 9h tối, không biết tôi đã lịm đi trong cái đống cứt này bao lâu nữa nhưng tôi thấy hối hận tràn về. Chết tiệc mùi cứt thật kinh tởm và cái mặt của tôi vẫn nằm gọn trong cái nhà vệ xí bệt, người tôi ướt đẫm.

Luôn luôn là vậy, cứ sau sự sung sướng là sự khốn khổ, sau cơn nứng lồn mong manh tôi lại trở về là Ly, cô bé 16t chưa trải sự đời kinh tởm bản thân này.

– Ọe, ọe ọe… nôn thốc nôn tháo rồi bật người dậy tựa vào tường. Lấy tay quệt những vệt vàng còn dính trên mặt mình.
– Mày đáng chết LY ạ, tại sao mày lại làm như vậy với cơ thể mày hả LY. Mày có bị điên không?
– Ọe ọe, cái vị đăng đắng nhớt nhớt của cứt vẫn còn sót lại sau khi tôi đã cố gắng nhổ ra bằng hết. Đứng ra bồn rửa tay, cố gắng súc miệng thật nhiều lần các tốt, vẩy một chút nước lên rửa tạm khuôn mặt, nhắt hết đống đồ rồi nhét hết vào túi và vứt vào sọt rác và bò về lớp lấy quần áo mặc lại. Tôi về nhà trong bộ dạng hôi thối và suy nghĩ kinh tởm bản thân bủa vây. Thầm nghĩ trong đầu:
– Nếu như hôm nay bị phát hiện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, thật đáng sợ… Nghĩ mà rùng mình.

– Mẹ… mẹ ơi, mẹ đừng đi…

Ly bật dậy trong vô thức, những giọt nước mắt chảy dài lăn má, lại là những ký ức buồn hiện về trong giấc mơ.

Một năm trước.

Ly được tham gia vào cuộc thi piano tại nhà hát lớn HN.

– Sau đây là tiết mục của bạn Nguyễn Diệu Ly. Xin mọi người ở dưới hội trường hãy cho bạn ấy một tràng vỗ tay ạ.

Một cô bé nhỏ nhắn bước ra từ cánh gà, cô bé mặc một chiếc váy đỏ rất xinh, khuôn mặt thanh thoát của một thiếu nữ tuổi 15 mới lớn với một lớp dặm phấn nhẹ làm bao nhiêu chàng trai ngồi dưới hội trường phải chết đứng. Đặt nhẹ cánh tay nhỏ bé lên ngực Ly cúi chào khán giả rồi tiến về phía đàn Piano đặt ở giữa sân khấu. Tay phải kéo ghế, tay trái đỡ phần sau của váy một cách nhẹ nhàng đầy tinh tế.

Ly đã bước vào thế giới riêng của chính mình. Những ngón tay dài và thanh tú đảo nhẹ trên mặt bàn phím của cây đàn. Cả hội trường gần như tĩnh lặng khi những nốt nhạc của bản độc tấu Für Elise vang lên. Đây là bản nhạc của Beethoven mà dường như ai cũng đã từng nghe, nhưng qua đôi bàn tay của Ly cô bé đã biến nó thành một bản nhạc mới lạ, dường như đã thôi miên mọi người vào một không gian khác, không gian của âm nhạc, không gian của sự thư giãn. Mái tóc dài đen óng ả không che đi được góc nghiêng tuyệt đẹp của khuôn mặt nhỏ, hàng mi cong, sống mũi cao, má cô bé ửng hồng. Đây là một thiên thần hạ phàm chứ đâu phải người. Cô bé nhập tâm vào từng nốt nhạc, đôi bàn tay múa điêu luyện trên những phím đàn. Khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên cả hội trường không ai nói ai, tất cả đều đứng dậy vỗ tay tán thưởng sau màn biểu diễn xuất thần của Ly. Những tiếc huýt sáo tán thưởng từ các anh trai chết mê con bé từ ngoại hình đến tài năng.

Bình luận

Để lại bình luận