Chương 8

Cuối tuần, lại mò về quê với nhiều suy nghĩ về cô. Ngồi uống cà phê nghĩ ngợi vẩn vơ, chẳng biết làm gì cho hết giờ, chắc qua nhà cô chơi thôi. Không biết giờ này cô đang làm gì. Tính tiền cà phê rồi chạy tới nhà cô, bữa nay tôi vô ra nhà cô một cách tự nhiên thoải mái, thấy cô đang ngồi trên ghế, mặt có chút xanh xao.

– Cô ơi đang làm gì đó. – Tôi trêu cô.
– Phương đấy à em. – Cô trả lời giọng có chút đứt quãng.
– Nay cô bị sao thế, nghe giọng cô là lạ – Tôi hỏi cô, có chút lo lắng.
– Không biết nữa… chắc bị bệnh… người mệt quá – ớ nghe xong tôi cuống cuồng phóng xe chạy đi mua mấy liều thuốc cảm với chai dầu gió về với vận tốc ánh sáng. Hớt ha hớt hải chạy vô thì thấy cô đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt.
– Thôi để em nặn gió cho – Tôi nói.
– Biết làm không đó? Cô hỏi.
– Em biết mà, nằm ngay ngắn lại em nặn gió cho, xong lát là khỏe lại thôi – Tôi nói.

Tôi lại gần cô nặn trán và thái dương cho cô, xong tôi bôi dầu lên trán, cổ cho cô. Lần đầu tiên tay tôi chạm vào người cô đường đường chính chính, đang vuốt ve dầu quanh vùng cổ, tôi hơi sững người vì thấy khe ngực của cô, mà lại thấy ở khoảng cách gần nhất, tim tôi đập mạnh hơn, nhưng nhìn cảnh cô đang nhăn nhó như vầy thì cặc nào nứng cho nổi, tôi thương cô nên rất lo cho sức khỏe của cô. Xong xuôi tôi để cô nằm xuống, chạy đi mua ít đậu xanh về nấu cháo cho cô ăn, dù trước giờ tôi chưa khi nào xắn tay vào bếp nấu 1 món gì. Tôi làm với tất cả sự nhiệt thành của mình. Dìu cô ngồi dậy, đút từng thìa cháo cho cô ăn, tôi như người chồng đang chăm sóc cho cô vợ bé bỏng vậy. Cô ăn được nửa bát rồi không ăn được nữa, tôi cũng không ép, lấy nước cho cô uống rồi để cô nằm ngủ. Lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô đau đáu, cô bị đau, sắc mặt không tốt nhưng sao vẫn thấy đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Ngồi như vậy hoài cũng mỏi, tôi dựa đầu vào thành giường rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Đang ngủ thì nghe tiếng gọi:

– Phương ơi, dậy đi em. Ngồi ngủ vậy mỏi cổ lắm, ra ghế nằm cho thoải mái. Tôi giật mình.
– Cô thấy khỏe lên chút rồi, may là có em ghé qua. Cảm ơn em nhiều nhé.
– Dạ, nếu mệt thì nói em nhé. Cũng tối rồi vậy em đút cháo cho cô ăn rồi về, nãy cô ăn ít quá tí lại đói.
– Ừ, cảm ơn em, cô vẫn còn đau quá, xương khớp cứ rã rời, mệt quá.

Hâm lại nồi cháo và đút cho cô ăn, ánh mắt của cô hiện lên sự cảm kích. Tôi vui mừng khi bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt của sự tin tưởng. Ăn xong để cô ngủ rồi tôi khép cửa đi về. Trong lòng hạnh phúc đến lạ.

Hôm sau đang ngủ thì nhận được tin nhắn của cô nói qua ăn trưa, bù lại đã vì giúp cô nấu cháo hồi hôm qua. Tôi lật đật dậy đánh răng rửa mặt rồi phi sang. Trời vẫn còn sớm chán, gần 9 giờ thôi. Tới nhà cô, tôi mở cửa vào bên trong một cách tự nhiên. Vào bên trong thấy cô đang ngồi gấp đồ trên giường.

– Hú, cô ơi em đói. – Tôi trêu cô.
– Đói kệ nhà ngươi. – Cô chọc lại tôi.
– Muốn sống thì nấu cơm cho em ăn ngay và mau.
– Bữa nay ngầu gớm ta, không nấu đó làm gì nhau.

Tôi tiến đến sau lưng cô lấy tay thọc lét vào 2 mạn sườn, cô oằn người lên vì chịu không nổi, 2 tay tôi vẫn bám vào hông cô không rời. Cô lăn xuống giường vùng vẫy để thoát khỏi tôi nhưng không được.

– Sao, có nấu không, nếu không hậu quả khó lường.
– Không, chết cũng không.
– À, ngoan cố, được, vậy cho chết.

Tôi đè cô ra giường, lật sấp cô lại ngồi đè lên mông cô rồi thọc lét, lợi dụng cơ hội này tôi ép hạ bộ xuống cặp mông to tròn, cặc trong quần dần cương cứng, thọc lét cho cô giãy giụa, cô càng giẫy thì mông cô càng cọ xát cặc tôi, cảm giác này giống như đang chơi cô từ phía sau vậy, đê mê khó tả. Mông cô mềm mại quá, không biết cô có cảm nhận được khúc thịt cương cứng phía sau không. Tôi cố gắng chà sát hết cỡ, ngồi lên cặp mông mà bấu 2 tay vào vòng eo phía trên mông cô, nứng quá cỡ, tôi như muốn xuất tinh luôn lúc này thì bỗng cô nói:

Bình luận

Để lại bình luận