Chương 4

Những ngày cuối tuần rồi cũng trôi qua, tôi về lại thành phố với hình bóng của cô. Gương mặt cô làm tim tôi thổn thức, lẽ nào tôi yêu cô rồi sao??? Tôi không xác định được tình cảm đó một cách rõ ràng, chỉ biết là tôi muốn gần gũi cô nhiều hơn. Muốn gặp cô nhưng làm sao để gặp đây. Tôi với cô vẫn nhắn tin, thường xuyên hơn kể từ khi cô từ thành phố về, chúng tôi trò chuyện, tâm sự về công việc của cô, rồi của tôi, rồi đủ thứ chuyện trên đời, chỉ là không có lý do gì để được gặp cô nữa thôi. Phải có lý do. Đúng, mọi thứ đều luôn có lý do, và giờ thì phải nghĩ ra lý do, ôi cái con mẹ nó lý với do.

À, ra rồi, hôm nay sinh nhật tôi, 1 lý do, 1 sự trùng hợp mà tôi mừng như bắt được vàng trong hoàn cảnh không còn suy nghĩ được lý do nào thích hợp hơn. Mà nghĩ lại thì sinh nhật mình thì liên quan gì tới cô đâu ta. Mà thôi kệ đi, đâu còn lý do nào nữa khác. Xách điện thoại lên và nhắn tin:

– Cô ơi? Tôi gửi tin nhắn mà tim đập thình thịch, một cảm giác chờ đợi khó tả. 15 phút sau, cô trả lời:
– Sao em, chuyện gì đó?
– À, cô đi chợ chưa?
– Sáng giờ cô bận đi họp bộ môn, vừa xong nên chưa đi.
– Vậy thôi cô đừng đi, em đang có việc gần chợ, để em mua mấy thứ về nấu đãi cô được không? Nay sinh nhật em mà không có ai chung vui hết, bạn bè chẳng có ai.
– Thôi, mất công vậy làm gì cho mệt em, cô tự lo được mà.
– Em chỉ muốn nấu đãi cô để cảm ơn bữa cơm hôm bữa thôi. Với lại nay sinh nhật mà ăn cơm ngoài 1 mình cũng buồn, muốn nấu ăn 1 bữa.
– Ừ thôi cũng được. Cô ở nhà bắc nồi cơm lên trước.
– Dạ.

Cúp máy. Suy nghĩ nát óc mới được cái lý do. Phi xe ra chợ mua vài thứ về nấu lẩu, xong xuôi vọt về nhà cô, lòng khấp khởi dâng trào. Tới nơi thì thấy cô đang quét sân.

– Nhanh thế em.
– Con trai mà, lúc nào chả nhanh – gọn – lẹ.

Tôi với cô xúm vào xử lý đống đồ ăn. Tôi hôm nay làm bếp chính. Trình độ nấu ăn của tôi cũng không đến nỗi tệ, vì thời sinh viên hay nấu ăn mà. Cô ăn mà cũng tấm tắc khen ngon, làm tôi hài lòng.

– Chồng cô đâu sao em không thấy nhỉ?
– Chồng cô làm ở ngoài Đà Nẵng, nghe đâu mới khởi công công trình gì ở ngoài đấy khoảng 1 tuần mới về 1 lần.
– Èo, thế thì cô ở nhà buồn lắm nhỉ.
– Thì cũng quen rồi em, dạo này tình hình cũng có vẻ căng nên cũng ít về, phải trực thường xuyên ở công trình. Còn con bé Thuý nay lên năm nhất, nhiều bài vở nên cũng 2 tuần mới về.
– Uhm, nay năm nhất nên cũng nhiều cái còn bỡ ngỡ, khác với thời học cấp 3 nhiều lắm. Tôi nói mà trong lòng mừng khấp khởi.

Ăn uống xong, tôi với cô ngồi xem tivi, chắc ăn lẩu nhiều nên tôi mắc đái quá.

– Nhà vệ sinh ở đâu vậy cô?
– Em xuống dưới rẽ trái là thấy.

Tôi phi vô xả cơn bí bách trong người, nhìn quanh nhà vệ sinh xem thử có đồ lót của cô không, chỉ thấy mấy cái quần dài với áo bẩn treo trên tường. Lại gần vạch ra xem thử thì thấy cái quần lót tím nằm bên trong chiếc quần đùi jean. Nhẹ nhàng lấy ra cầm trên tay, cảm giác thật đã, đưa lên mũi hít 1 hơi ngay đũng quần lót, thằng em bên dưới tôi cương cứng, giây phút mơ mộng không được lâu, vì sợ cô nghi ngờ, lấy điện thoại chụp cái quần lót rồi trả về vị trí cũ.

Nói chuyện vẩn vơ rồi xem phim, tôi mệt quá nằm ngủ quên luôn trên ghế salon. Chuông báo thức hằng ngày vang lên làm tôi tỉnh dậy, thấy đã gần 2h, chuẩn bị chạy về nhà tại ở lâu thấy cũng kỳ, trong lúc tôi ngủ, cô đắp lên người tôi tấm chăn mỏng, cô thật chu đáo. Cô cũng đang nằm ngủ trên cái võng, tôi lại gần đắp cái chăn lên người cô, nhìn cô ngủ thật đáng yêu. Khép cánh cửa lại dắt xe nhẹ nhàng ra về, ước gì cô là vợ tôi.

Bình luận

Để lại bình luận