Chương 1

Ngày lạnh nhất đầu đông! Tôi lại có mặt ở Đạm Thủy!

Đúng là xui xẻo hết cỡ! Tự dưng bị bắt đi cái hội thảo này, mà lại đúng ngày lạnh nhất ở nơi lạnh nhất.

Ngay từ đầu, khi giáo sư hướng dẫn yêu cầu tôi tham gia hội thảo này và phải trình bày luận văn, tôi đã thấy khó chịu. Đã không phải luận văn của tôi viết, mà cũng chẳng giúp ích gì cho việc tốt nghiệp. Vậy tôi đi làm gì? Dù phải chuẩn bị bài báo cáo, nhưng thân là sinh viên, tôi chỉ biết im lặng chấp nhận, chứ làm gì được nữa?

Lên xe, ngồi vào chiếc ghế khá thoải mái, tấm kính dày cản được gió lạnh bên ngoài. Chắc tôi có thể tranh thủ chợp mắt một lát. Chưa kịp xem phim trên xe, tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến Đài Bắc, lạnh chết bà! Gió rét thổi buốt người, đi bộ đến khu Shinkong Mitsukoshi mà cứ như sắp đóng băng thành cột đá. Nhưng so với mấy ông vô gia cư ngủ ngoài ga xe lửa, tôi còn may mắn chán. Ít ra tôi còn có quần áo ấm.

Kiếm đại một cái khách sạn lụp xụp, nằm trên tầng cao. Nếu có cháy hay động đất thì khỏi phải chạy, nằm thẳng cẳng chờ đầu thai cho nhanh.

Vào phòng, người mới ấm lên một chút. Nhưng phòng bên cạnh chắc còn ấm hơn nhiều. Tiếng rên hừ hừ, ha ha vang vọng, cả bức tường cũng không cản nổi. Tôi bật TV, chuyển kênh, vô tình chuyển đến kênh khóa mã. Lạ thật, kênh đáng lẽ phải bị khóa thì lại không khóa, không biết khách sạn có cài riêng không, nhưng toàn phim heo của phương Tây. Tôi vặn âm thanh hết cỡ, chĩa về phía tường để trả đũa mấy tiếng ồn ào kia.

Sắp xếp xong hành lý, tôi hâm nước ấm tay chân, rồi mới vặn nhỏ TV. Tiếng rên bên cạnh đã im lặng từ lúc nào không hay. Cuối cùng cũng được ngủ yên giấc.

Sáng hôm sau, tôi đi tàu điện ngầm đến Đạm Thủy. Trời còn lất phất mưa phùn, lạnh càng thêm lạnh, cứ như có gió địa ngục thổi qua, len lỏi vào từng lỗ chân lông, thấm vào tận xương tủy. Nhưng ban tổ chức của Đại học Tam Giang cũng hay thật, mời được mấy em xinh xắn, mặc sườn xám ngắn tay ôm sát, trông cũng khá bắt mắt. Khổ thân mấy em gái làm thêm, thời tiết này mà ăn mặc như vậy, chắc tiền lương không đủ để mua thuốc uống.

Ngày đầu hội thảo không có phần của tôi, bài báo cáo của tôi là vào ngày thứ hai. Thế nên, tôi nghe vài bài diễn thuyết rồi vội vã lên xe buýt của trường trốn về Đài Bắc. Nói thật cũng chẳng ấm hơn bao nhiêu, nhưng trốn trong khách sạn còn hơn ra ngoài chịu gió.

Tôi tìm một quán “Network republic” gần đó để lên mạng. Lên Tiger2 tìm bạn bè, định rủ ai đó đưa đi chơi Đài Bắc, nhưng đứa nào cũng lấy cớ trời lạnh không chịu ra. Haizz… Chắc tôi chẳng được lòng ai. Chán nản ngồi dùng hết giờ mua, rồi ăn tối ở gần đó, mua ít đồ ăn vặt và lại chui về khách sạn. Chán không để đâu cho hết.

Cả buổi tối tôi cứ chán chường xem TV, ăn vặt. Một buổi tối thật ra cũng không dài, mà trời lạnh nên dễ buồn ngủ. Thế là tôi chui sớm vào chăn, tắt đèn đi ngủ.

Thế nhưng, tôi không thể ngờ rằng, giấc ngủ đó lại gây ra chuyện lớn!

Lúc tôi đang mơ màng, chuẩn bị ngủ say thì chợt cảm thấy có ai đó bước vào phòng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, khiến tôi tỉnh ngủ ngay lập tức! Mồ hôi lạnh toát ra! Chẳng lẽ xui xẻo đến mức này sao!? Lại gặp cái thứ mà tôi sợ nhất… ma à?!

Lúc này, tôi chỉ ước mình đã ngủ say từ trước, không biết gì thì tốt hơn. Nhưng một khi đã giật mình tỉnh dậy, tai tôi lại càng thính hơn gấp mười lần so với bình thường. Nghe rõ cả tiếng sột soạt ở bên giường. Một luồng hơi lạnh chạy thẳng lên não.

Một lúc sau, mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng động nào. Tôi nghĩ: “Chắc đi rồi?”. Nghĩ vậy thôi, chứ tôi không đủ dũng khí để ngồi dậy nhìn xem. Chỉ có thể run rẩy kéo chăn đắp thật chặt.

Dường như lại trôi qua rất lâu. Với tôi lúc này, một giây cũng dài như một năm. Tôi không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thế là tôi tự trấn an mình: Đừng sợ, đừng sợ, có thể là nghe nhầm, có thể là ảo giác. Mà dù là thật thì chắc cũng đi rồi. Tôi tự nhủ hết lần này đến lần khác, đừng tự hù dọa bản thân. Nhất định là tôi nghe nhầm, nhất định không phải gặp cái thứ đó…

Bình luận

Để lại bình luận