Chương 8

Đánh động cho cả 3 chỉnh lại tác phong quần áo nhưng lúc Phong đi ra thì thấy cả 3 dưới nước thì chỉ nói lên bờ lạnh quá nên xuống lại. Sau vài shot cuối cùng, Trinh ra hiệu kết thúc. Tiên gần như thở phào, vội vàng tách khỏi hai nam mẫu, bơi về phía thành hồ. Sau buổi chụp Tiên quấn khăn quanh người, bước nhanh về phía Trinh khi không còn ánh mắt của hai nam mẫu. Cô liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng:

“Chị Trinh, em có một yêu cầu.”

Nữ nhiếp ảnh nhướn mày:

“Gì nữa?”

Tiên ngập ngừng, nhưng ánh mắt kiên định:

“Em không muốn Phong có mặt ở đây. Tuyệt đối không. Em không muốn anh ấy thấy buổi chụp này.”

Trinh khoanh tay, nhếch môi:

“Ồ? Sao lại thế? Hai người có gì mà phải giấu?”

Tiên tránh ánh mắt của Trinh, giọng nhỏ lại: “Không liên quan. Chỉ là em không muốn ảnh hưởng đến chuyện cá nhân.”

Trinh im lặng một lúc, rồi nhún vai. Trinh thản nhiên:

“Tùy em. Nhưng em nên nhớ, đây là công việc. Đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến thái độ làm việc của em.”

Tiên siết chặt mép khăn, không nói gì thêm. Cô biết mình không thể để chuyện này ảnh hưởng đến mối quan hệ với Phong, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng mình đã đi quá xa để có thể quay đầu lại.

Buổi chụp ngoài trời kết thúc, không khí có phần nhẹ nhõm hơn khi mọi người tạm nghỉ để dùng bữa nhẹ. Tiên cố giữ khoảng cách với hai nam mẫu khi Phong ở đây trong lòng vẫn còn dư âm của buổi chụp dưới nước. Trinh lại tiến đến trước Phong vờ như có chuyện quan trọng. Trinh đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Phong với vẻ mặt nghiêm túc:

“Phong, sếp gọi về công ty gấp, có vấn đề trong hợp đồng cần anh xử lý.”

Tôi nhíu mày, liếc nhìn Tiên một thoáng rồi quay sang Trinh.

“Gấp đến mức nào? Tiên vẫn còn ở đây, tôi định đợi cô ấy xong rồi về chung.”

Trinh nhếch môi, giọng bình thản nhưng có chút thúc giục.

“Không có gì nghiêm trọng, nhưng tốt nhất anh nên về sớm biết Steven nóng thế nào mà. Tiên có ekip ở đây lo, không sao đâu.”

Tiên nói tôi…

“Không nói gì đâu anh đi đi có chị Trinh support em mà”

Nhưng lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an. Cô biết Trinh không phải kiểu người dễ dàng để người ngoài ra 2 gã tây cũng hùa theo mà còn nhấn mạnh chữ(Support) xong nhìn Tiên:

“Có tụi tao support mày yên tâm”. Việc Phong bị gọi đi có vẻ như là phải làm, nhìn sang Tiên:

“Em ổn chứ? Có cần anh ở lại không?”

Tiên cắn môi, ánh mắt dao động. Cô muốn nói rằng mình không ổn, nhưng với những ánh mắt đang chờ đợi câu trả lời, cô chỉ có thể lắc đầu nhẹ.

“Không sao đâu anh, em chỉ còn một (shot) nữa thôi.”

Phong gật đầu, vẫn có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng cầm lấy chìa khóa xe rời đi. Khi bóng Phong khuất sau cánh cửa, Trinh quay sang Tiên, môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.

“Giờ thì tập trung vào (SHOT) cuối cùng nhé?”

Tiên đờ ra khi nghe chữ “Shot” của Trinh phát ra thì 2 gã cười lớn nói với Trinh:

“Haha tụi tao chưa được shot nào đâu”

Sau bữa trưa, cả team đc phép 45 phút nghỉ ngơi Tiên được dẫn đến hồ bơi trong nhà, nơi ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên làn nước trong xanh. Trên tay cô là bộ bikini cũ mà cô đã mặc lúc sáng một thiết kế táo bạo với chất vải mềm mại ôm sát cơ thể dây mảnh mai chỉ vừa đủ giữ bikini cố định, trong khi phần vải phía trước có thể dễ dàng điều chỉnh kéo sang hai bên, làm lộ ra nhiều hơn khi cần thiết. Tiên nhìn xuống bộ đồ trong tay, cảm giác bất an quay trở lại.

“Chị Trinh… shot cuối này có cần thiết phải dùng lại bộ này không? Em có thể thay bộ khác không?”

Trinh lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh.

“Concept đã định rồi, khách hàng muốn vậy. Đừng hỏi nữa, Tiên, chỉ cần làm đúng phần việc của em.”

Tiên hít sâu, nắm chặt mép vải trong tay rồi quay lưng bước vào phòng ngủ để thay đồ. Cô biết rằng mọi chuyện đã đi quá xa và lúc này cô không còn nhiều quyền lựa chọn nữa. Vào trong phòng thì 2 gã tây đã chờ nàng cũng đã hiểu mình trong 45 phút tiếp theo không đc nghỉ trưa rồi…

Bình luận

Để lại bình luận