Chương 4

: Canh gà hầm
So với hôm qua, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn nhiều. Trong lòng cũng bớt nặng nề như đeo đá. Bởi vì, cuối cùng tôi đã quyết định bước ra bước đầu tiên. Dũng cảm đối mặt với chính mình, đối mặt với mẹ, và đối mặt với chuyện không nên xảy ra đó.
Đêm qua tôi vẫn mất ngủ. Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hai lựa chọn: trốn tránh, hay đối mặt. Không biết đến lúc nào, tôi hạ quyết tâm, rồi thiếp đi.
Sáng nay, tôi không gọi điện đến cơ quan. Tôi tiếp tục nghỉ.
Đợi mẹ đi làm, tôi mở máy tính. Tôi lên mạng tìm kiếm “chú ý sự hạng sau nạo thai” và “phương pháp dinh dưỡng tiến bổ”. Trong đầu tôi bắt đầu lên kế hoạch, làm thế nào để chăm sóc mẹ thật tốt.
Việc đầu tiên, tôi dọn dẹp nhà cửa. Nhìn căn nhà bừa bộn, tôi biết mẹ đã suy kiệt thế nào. Trước đây bà là người cực kỳ yêu sạch sẽ. Nhưng hai tuần nay, căn nhà gần như không được sắp xếp.
Dọn dẹp xong, tôi ra chợ, mua một cái nồi đất (sa oa), trứng gà, một con gà ta (bổn kê), câu kỷ, táo đỏ, đường đỏ, và một cái túi chườm nước ấm. Buổi trưa, tôi ăn tạm gói mì, rồi bắt đầu dựa theo công thức trên mạng để hầm canh.
Gà làm sạch, câu kỷ, táo đỏ, bát giác, hoa tiêu, gừng, tỏi, rượu gia vị… tất cả cho vào nồi đất. Tôi nhóm lửa lớn, đợi sôi rồi vặn nhỏ lửa, hầm liu riu. Tôi hầm suốt 4 tiếng đồng hồ.
Mùi thơm nồng xông lên mũi. Nhìn nồi canh sóng sánh mỡ gà, nổi bật màu đỏ tươi của câu kỷ và táo đỏ, lòng tôi cũng thấy ấm áp lạ thường.
Nhưng buổi chiều, tôi lại bắt đầu thấy bất an. Tôi không biết mẹ có chịu tha thứ cho tôi không. Bà có chấp nhận sự chăm sóc này không? Nếu bà không chấp nhận, tôi phải làm sao đây?
Thôi, chuyện đã xảy ra, đành phải kiên trì.
________________

Bình luận

Để lại bình luận