Chương 1

: Ngôi nhà thiếu vắng
Chúng ta sống ở một thị trấn nhỏ thuộc miền Trung. Nơi này đang cố gồng mình để “phồn vinh”, với những con số gtp leo thang mỗi năm. Nhưng sự phồn vinh đó dường như chẳng thể lấp đầy ngôi nhà của chúng tôi.
Ngôi nhà này luôn thiếu một trụ cột. Cha tôi.
Ông là một người đàn ông của sự nghiệp, một hình mẫu mà tôi từng xem là thần tượng. Ông có một tình yêu mãnh liệt với “dự án” và “chỉ tiêu”. Tình yêu đó đưa ông đi khắp đất nước, và cuối cùng, “thăng chức” cho ông đến tận Hà Nội, làm chủ nhiệm văn phòng đại diện. Ông đi, mang theo bóng hình của một người chồng, người cha, và để lại một khoảng trống mênh mông.
Chính khoảng trống đó đã nuôi dưỡng tình yêu của tôi và mẹ.
Mẹ tôi, Lê Thuý An. Năm nay bà 45, khi đó mới 40. Một người phụ nữ đã cống hiến gần ba thập kỷ cho ngành giáo dục, giờ là Phó hiệu trưởng thường trực của một trường trung học. Đàn ông đa số không thấy mẹ “đẹp”, không phải kiểu sắc nước hương trời khiến người ta sững sờ. Bà thuộc kiểu “thanh tú”, “nại nhìn” – càng ngắm càng say, càng ngấm càng sâu. Bà có nét trí thức, uyển chuyển của người làm giáo dục.
Với tôi, bà là một thế giới. Thân hình 1 mét 61 , nặng 110 cân (khoảng 55kg). Vòng ngực 81.2cm, có chút dấu vết của thời gian và sự nuôi dưỡng, hơi trễ xuống, nhưng mềm mại vô cùng. Vòng eo 56cm. Và vòng mông 88.6cm, săn chắc, tròn trịa một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng thứ đẹp nhất của mẹ, chính là làn da. Trắng, mịn, mượt mà và căng mọng, bất chấp tuổi 45.
Còn tôi, Trần Vân Phong. Năm nay 25, câu chuyện bắt đầu khi tôi 20. Tôi là nỗi thất vọng thầm lặng của mẹ. Dù bà nghiêm khắc, tôi cũng ngoan ngoãn, nhưng dường như trí thông minh của tôi không tỉ lệ thuận với sự kỳ vọng đó. Học hành tôi làng nhàng. Chán ngấy áp lực, tôi cãi lại mẹ, không thi đại học, chỉ học trung chuyên. Tốt nghiệp 18 tuổi, nhờ vả dượng (em rể mẹ), tôi được vào một đơn vị sự nghiệp, có cái mác “công chức”.
Đã 5 năm kể từ khi chúng tôi vượt qua ranh giới.
Tình yêu của chúng tôi không như tiểu thuyết. Nó không lãng mạn, không duy mỹ. Mẹ tôi, cho đến tận bây giờ, vẫn giữ sự uyển chuyển và chừng mực của một người mẹ. Ngay cả khi chúng tôi trần trụi nhất, bà cũng không bao giờ rên rỉ hay nói những lời dung tục như trong phim ảnh. Bà là mẹ tôi, đó là ranh giới cuối cùng bà giữ lấy.
Nhưng bà cũng là một người đàn bà. Và khi người đàn bà đã yêu, đã trao đi thể xác và tâm lý, họ sẽ rất nhân nhượng. Dưới sự cổ vũ (hay dụ dỗ) của tôi, mẹ cũng dần nếm thử những điều mới mẻ: đôi tất chân mỏng, cảm giác mạnh trên xe, sự hoang dại của thiên nhiên, hay thậm chí là cùng tôi xem những thứ chúng tôi không nên xem.
Trừ những lúc ban đầu còn câu nệ và dằn vặt , 5 năm qua, chúng tôi sống như một cặp vợ chồng thực thụ. Có ấm áp, có ngọt ngào. Có cãi vã vì chuyện vặt, có giận hờn lạnh lùng. Và dĩ nhiên, không thể thiếu những đêm “vận động” nhiệt tình như lửa. Tất cả, chỉ vì cha tôi không ở nhà.
________________

Bình luận

Để lại bình luận