Chương 1

: U Tình Cõi Phật
Khởi thủy của câu chuyện này, ấy là từ cái thời hỗn mang, khi Nữ Oa nương nương luyện đá vá trời, bà còn sót lại một hòn linh thạch. Hòn đá này không tầm thường, nó là tinh hoa của ngũ phương ngũ thổ, lại được bàn tay Thánh Nhân nhào nặn, hấp thụ nhật nguyệt, bên trong dần dà kết thành một cái linh thai. Rồi một ngày nổ tung, một con Linh Minh Thạch Hầu (khỉ đá thông tuệ) ra đời.
Con khỉ này, nói về phúc duyên thì đúng là đệ nhất. Nó sớm ngộ ra lẽ sinh tử, biết đời là vô thường, bèn một thân một mình bôn ba tứ hải, tầm tiên học đạo, cuối cùng luyện được một thân thần thông kinh thiên động địa.
Mà cái giống tài cao thì gan nó cũng lớn. Nó chán cảnh làm vua sơn dã, bèn:
* Quậy Long Cung: Đạp nát thủy đình, cướp luôn cây Định Hải Thần Châm, chính là cây Như Ý Kim Cô Bổng.
* Loạn Âm Phủ: Đánh xuống địa ngục, bắt Diêm Vương phải sửa Sổ Sinh Tử, gạch tên đám khỉ con khỉ cháu của nó.
* Đại Náo Thiên Cung: Đây mới là đỉnh điểm. Nó trộm đào tiên, nuốt sạch linh đan của Lão Quân, đánh cho mười vạn thiên binh thiên tướng tan tác, lập nên cái danh “Tề Thiên Đại Thánh” lừng lẫy.
Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cuối cùng, phải đến tay Như Lai Phật Tổ. Lão trọc này cũng chẳng vừa, lật bàn tay một cái, đè con khỉ dưới núi Ngũ Hành, cho nó “tiềm tu” đúng năm trăm năm. Sau đó, lại “từ bi” sắp xếp cho nó bảo hộ Đường Tăng sang Tây Thiên thỉnh kinh, đi hết mười vạn tám ngàn dặm, cuối cùng cũng thành chính quả, được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật.
Ấy, con khỉ này chính là Tôn Ngộ Không.
Nhưng câu chuyện đâu chỉ có vậy. Bề ngoài là Phật Tổ trừng trị yêu hầu, chứ thực tế, đám thần phật trên cao cũng là một lũ chính trị gia lọc lõi.
Ngộ Không là ai? Nó là hòn đá Nữ Oa luyện ra, nói trắng ra, nó chính là một đứa con rơi của vị Thánh Nhân ấy. Như Lai Phật Tổ dám thật sự giết nó sao? Giết nó thì nhìn mặt Nữ Oa thế nào?
Lão trọc này cao tay lắm. Lão sớm đã tính toán cả rồi.
1. Đầu tiên, lão phái đệ tử ruột của mình là Tu Bồ Đề, xuống trần làm sư phụ Ngộ Không, truyền cho nó 72 phép biến hóa. Dạy xong, lão bắt Tu Bồ Đề thề không được nhận sư đồ, phủi sạch quan hệ.
2. Sau đó, lão dùng bàn tay phật hóa thành núi Ngũ Hành đè nó. Nghe thì là trừng phạt, nhưng thực chất đó là một cái lò luyện đan vĩ đại, ẩn chứa Thủy, Hỏa, Kim, Mộc, Thổ. Tu luyện một ngày ở đó bằng nơi khác tu luyện năm trăm năm!
3. Lão làm thế, vừa cho Ngộ Không cơ hội luyện lại “ngũ hành”, vừa cho Nữ Oa thấy lão “dạy dỗ” con bà, lại vừa cho Thiên Đình hả giận. Một mũi tên trúng bao nhiêu đích.
4. Cuối cùng, màn kịch thỉnh kinh hoàn hảo. Lão tiễn không cho Ngộ Không một hồi công đức vĩ đại, phong cho nó cái chức “Đấu Chiến Thắng Phật” – một cái biên chế chính thức trong Phật môn.
Kể từ đó, Tôn Ngộ Không mới thực sự là tiêu dao. Bọn đại thần thông biết gốc gác của nó, từ Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng, đến Như Lai, đều phải nể mặt nó vài phần. Còn đám tép riu không biết, thì cũng sợ cái danh Đấu Chiến Thắng Phật mà không dám ho he.
Nhưng cái bản tính con khỉ là gì? Càng bị cấm cản thì nó càng phá, giờ không ai thèm quản nữa, đi đâu cũng được tung hô, nó lại đâm ra… chán.
Hôm đó, nhằm ngày đẹp trời, Ngộ Không vắt vẻo trên nóc trắc điện của chùa Đại Lôi Âm. Giữa chốn linh thiêng, nơi mà đám phật tử, la hán, bồ tát đi qua đi lại, tụng kinh gõ mõ… thì nó, một tay gãi khỉ, một tay bốc hạt sen ném lên trời rồi há miệng đớp lấy đớp để. Đám phật, bồ tát bên dưới thấy cảnh chướng tai gai mắt, nhưng cũng đành làm như không thấy, ai dám động vào “cục cưng” của Nữ Oa với Như Lai?
Nhai hạt sen mãi cũng chán, Ngộ Không bỗng ngửa mặt lên trời, vận phật lực, rống một tiếng:
“Trời ơi! Chán vãiiiiiiiii!”
Tiếng rống, được phật lực gia trì, vang như sấm, cuồn cuộn khắp Tây Phương Cực Lạc. Giữa một rừng âm thanh phạn âm trang nghiêm, tiếng kêu của nó lạc lõng và đầy khiêu khích.
Trong điện, Tu Bồ Đề (lúc này đã về cõi Phật) nghe tiếng, trong lòng giật thót. Dù không dám nhận nhau, nhưng tình nghĩa sư đồ năm xưa vẫn còn đó. Lão biết, con khỉ này lại sắp sinh sự rồi.
Lão vội bước ra, chắp tay trước Như Lai, nói:
“Bẩm Phật Tổ. Đấu Chiến Thắng Phật… ngài ấy vốn là nhục thân thành phật, căn cơ chưa sạch. Thất tình lục dục vẫn còn, ngũ uẩn hỏa quá vượng. Nếu không kịp thời điểm hóa, e sẽ sinh đại loạn. Xin Phật Tổ từ bi.”

Bình luận

Để lại bình luận