Chương 9

Đến cơ quan lúc 6. 30, Tôi nấu nước, tráng ấm chén, pha chè một mình ngâm nga thưởng thức. Mươi phút sau, mọi người đến đông đủ, tiếng nói, cười rôm rả. Mấy MBBG thì nói chuyện con cái, MB trẻ hơn thì bô bô về các ông xã, mấy rau non thì chuyện quần áo, yêu đương… cánh đàn ông uống nước chè, thi thoảng thêm thắt mấy câu châm biếm cho câu chuyện thêm sinh động. Còn nàng ngồi ở vị trí của mình, mặt không phấn son, tươi như bông hồng mới chớm nở, tủm tỉm cười duyên dáng. Thi thoảng tôi bí mật để ý xem nàng có biểu hiện gì không. Không có gì, mọi hành vi, cử chỉ không có gì thay đổi khác thường. Nàng thật tuyệt diệu, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Duy có một lần, lúc sắp hết giờ làm việc, tôi ngược chiều với nàng vào trong toilet, chỉ có tôi và nàng tại thời điểm đó, tim tôi đập rộn ràng như tuổi 18 mới biết yêu. Khi gần tôi, nàng lừ mắt duyên dáng hỏi “đi đâu đấy?”, Một câu hỏi đầy hàm ý. Tôi cười rồi chỉ vào nơi tôi cần đến.

Vào công trình phụ, nghĩ đến câu hỏi của nàng, mường tượng ra chuyện ái ân romantic hôm qua, thằng nhỏ cứng nhắc không tài nào tiểu được mặc dù rất buồn. Một lần nữa, tôi phải dùng lý trí chế ngự cơn dục vọng đang nổi như cồn, sau vài phút mọi chuyện cũng ổn thỏa.

Cơm tối xong, đang xem vô tuyến thì bỗng dưng có chuông điện thoại, là của nàng…

– Alo! Anh à, anh ăn cơm chưa? Nàng dịu dàng hỏi.

– Chào nữ hoàng của anh! Anh ăn rồi, đang xem vô tuyến một mình, buồn quá!

– Hì, hì… thì gọi bạn gái đến xem cùng, nàng tinh tướng.

– Dự định lát nữa gọi nhưng người ta gọi trước rồi.

– Thế à, lúc nào, ai vậy?

– Một cô gái tóc dài, đen, mượt, có đôi mắt đẹp và cái miệng cười hút hồn. Bây giờ tôi đang nói chuyện với nàng đấy.

– Xạo! Lại nịnh đầm rồi, nàng cười. Chúng mình đi chơi nhé?

– Giờ à, đi như thế nào?

– Em bắt taxi rồi đến đón anh nhé.

– Ok.

– Bye, bye.

– Bb.

Tôi sửa soạn quần áo, giết thời gian chờ đợi bằng cách xem hết chương trình thời sự. Mươi phút sau chuông điện thoại reo, tôi biết nàng đã tới. Ra cổng, thấy cửa xe đã mở, tôi bước vào trong xe hàng ghế thứ 2 bên cạnh nàng. Nàng nhìn tôi cười duyên dáng. Bây giờ tôi mới quan sát kỹ nữ hoàng tối nay. Nàng mặc bộ váy đen mỏng, mềm mại, bằng chất liệu đắt tiền, tóc búi cao, miệng mang khẩu trang màu xanh (Lúc gặp tôi nàng tạm bỏ khẩu trang ra). Theo lời giải thích của nàng là không chịu được mùi điều hòa nên phải mang khẩu trang.

Tôi thấy có lý vì khẩu trang có thể khử được mùi khó chịu mà mình không thích. Chân đi guốc cao gót. Tối nay, nàng như một nữ hoàng sắc đẹp thực sự. Hương thơm tỏa ra từ nàng làm tôi ngây ngất. Cầm bàn tay mềm mại của nàng, các ngón tay chúng tôi đan vào nhau, nàng âu yếm nhìn tôi chờ đợi điều gì đó. Đoán được suy nghĩ của nàng, tôi nhìn vào gã tài xế, nàng hiểu ý và có vẻ lúng túng, đầu cúi xuống rồi như muốn xua đi sự ham muốn đang hình thành từ đáy con tim, nàng đề nghị gã tài xế cho đến Vincom.

Chúng tôi đi một vòng xung quanh tầng 1 của tòa nhà Vincom nguy nga, tráng lệ, thi thoảng dừng lại các quầy bán trang sức chiêm ngưỡng nào là vòng cổ, vòng tay… toàn bằng kim loại và đá quý, có những cái trị giá hàng chục nghìn usd. Những cô gái bán hàng chân dài trẻ trung, xinh đẹp, mời chào chúng tôi một cách nhiệt tình, nhưng mục đích của chúng tối hôm nay là đi chơi chứ không mua nên cứ dửng dưng.

Tôi để ý thấy trên cổ nàng cũng có một sợi dây chuyền cực đẹp, rất hợp với chiếc cổ trắng ngần, 3 ngấn của nàng. Nó đẹp tương đương với các sợi khác được bày bán ở tòa nhà sang trọng này. Cùng với bộ váy áo nàng đang mặc làm nàng trẻ đẹp hơn, lịch sự hơn ít nhất là trong giây phút này. Có lẽ chồng nàng mua tặng, tôi nghĩ. Tôi muốn mua kỷ niệm nàng một vật gì đó có giá trị một chút nhưng tìm mãi không có thứ đồ trang sức nào phù hợp.

Bình luận

Để lại bình luận