Chương 9

: Buổi Họp Lớp Định Mệnh
“Lão Hùng gọi có việc gì vậy?” Tôi hỏi, trong khi tay vẫn bóp nắn cặp mông trần của chị.
“Lão… hỏi tiến độ sao lưu… em quên báo cáo… hì hì…”
Chúng tôi nằm trên giường, trần trụi, nói chuyện phiếm như một cặp tình nhân. 7 giờ tối, chị ấy mặc quần áo ra về. Tôi tiễn chị ra cửa, rồi ngã vật xuống giường, mệt lả.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nghĩ về lão sếp Hùng. Lão ta là một mối phiền toái, phải tìm cách “thu phục” lão mới được. Và… thể lực của mình quá kém! Mới có ba phát đã mệt rũ. Phải tìm cách tăng cường thể lực thôi.
Đúng lúc đó, điện thoại ting ting. Một tin nhắn mới.
“Hoàng Lâm! Lâu quá không gặp! Tối nay họp lớp mày đi không? Đừng nói là quên rồi nhé?!”
Là Thêm Đằng, thằng bạn thân hồi cấp ba. Tôi mới sực nhớ, tuần trước có đứa nào đó hô hào họp lớp. Thời gian… Tối nay?!
Tôi suy nghĩ một lát… “OK Thêm Đằng, tao không quên. Tối nay tao đến.”
Cũng nên ra ngoài đổi gió, ăn uống bồi bổ cơ thể. Đã lâu không gặp lại đám bạn cũ.
Không biết có phải vì được “phát tiết” không mà hôm nay tôi thấy mình khác hẳn. Người nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, nhìn vào gương cũng thấy tự tin hơn, không còn vẻ ủ rũ như mọi khi.
Tôi lái xe đến quán nhậu mà Thêm Đằng đã đặt. “Lâm! Bên này!”
Thằng Đằng réo lên từ một bàn trong góc. “Lâu quá không gặp! Trông mày bảnh đấy! Trúng số hay gì mà phởn thế?”
Thêm Đằng là thằng bạn trái ngược hoàn toàn với tôi. Tôi hướng nội, ít nói, còn nó thì lúc nào cũng như đống lửa, nói nhiều, quan sát tinh tế. Đôi khi sự nhiệt tình thái quá của nó làm tôi hơi phiền, nhưng nó chưa bao giờ quên tôi.
“Đến đây, gọi món đi. Mấy đứa kia sắp tới rồi.”
“Mày vẫn như xưa nhỉ, Đằng.”
Chúng tôi đang cười nói thì một cô gái bước qua. Chân dài miên man, eo thon, tóc ngắn cá tính để lộ cái cổ trắng ngần, da dẻ hồng hào khỏe khoắn. Tôi huých tay thằng Đằng:
“Này, ai đấy? Lớp mình à? Sao tao không nhận ra?”
“Ha ha, mày bỏ họp lớp nhiều quá rồi. Con bé Tiểu Dã ngồi cạnh mày ngày xưa đấy!”
Cái gì?! Con bé Tiểu Dã béo ú, mặt đầy mụn ngày xưa á?! Đùa nhau à!
“Trời… Thay đổi nhiều quá, không nhận ra thật…”
Tiểu Dã hình như cũng nghe thấy, cô ấy quay lại, nheo mắt nhìn tôi: “Hì hì, giờ mới thấy hối hận thì muộn rồi nhé, Hoàng Lâm.”
“Ái chà, tưởng ai, hóa ra là ‘Tiểu Dã mít ướt’ à.” Tôi nhớ ra, ngày xưa nó hay khóc nhè vì mấy chuyện vặt vãnh.
Cả hai bật cười. “Ha ha, cậu thì vẫn thế, chẳng thay đổi gì.”
“Cậu mới là thay đổi kinh khủng khiếp ấy. Suýt nữa không nhận ra.”
Rất nhanh mọi người đã đến đủ. Bữa tiệc bắt đầu rôm rả. Mọi người trao đổi danh thiếp, uống bia, tán gẫu. Hóa ra Tiểu Dã lên cấp ba vào đội tuyển bơi lội, luyện tập mỗi ngày nên dáng người thay đổi hẳn. Giờ cô ấy là chuyên gia dinh dưỡng, nhưng vẫn giữ thói quen tập luyện.
“Nói đến mới nhớ,” tôi bắt chuyện, “dạo này tớ cũng đang muốn tăng cường thể lực. Cậu có gợi ý gì không?”

Bình luận

Để lại bình luận