Chương 8

Mình không còn ở nhà nữa.

Bên ngoài kia còn có Minh An.

Cậu áp tai vào cánh cửa gỗ, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hoàn toàn im lặng. Chắc là cô ấy vẫn còn đang ngủ. Long thở phào nhẹ nhõm. Cậu rón rén mở cửa, cố gắng không gây ra một tiếng động nào, rồi nhón chân đi về phía nhà tắm.

Nhưng khi vừa bước ra đến phòng khách, một cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu đứng hình tại chỗ, hai mắt mở to như hai cái đèn pha ô tô. Toàn bộ suy nghĩ trong đầu cậu đông cứng lại.

Minh An không ngủ.

Cô đang ở ngay giữa phòng khách.

Và cô đang tập yoga.

Nếu chỉ có thế thì đã không có gì đáng nói. Vấn đề nằm ở trang phục của cô. Minh An chỉ mặc một chiếc quần short thể thao màu xám tro, ngắn đến mức gần như không thể che hết được cặp mông tròn lẳn, săn chắc của cô. Còn phần trên… hoàn toàn để trống. Cô không mặc áo ngực, cũng chẳng có lấy một mảnh áo nào che thân. Toàn bộ phần thân trên của cô, từ bờ vai thon thả, tấm lưng ong săn chắc với hai hõm sâu quyến rũ, cho đến cặp tuyết lê vĩ đại, căng tròn như hai quả bưởi năm roi, đều được phô bày trọn vẹn trong không khí buổi sớm.

Lúc này, cô đang thực hiện một động tác cúi gập người về phía trước, hai tay chống xuống sàn, cặp mông cong vút chổng thẳng về phía cửa phòng Long. Khe mông sâu hun hút ẩn hiện sau lớp vải mỏng manh của chiếc quần short. Nhưng thứ khiến Long suýt nữa thì hộc máu mũi chính là cảnh tượng khi cô từ từ ngẩng đầu lên và ưỡn người ra sau.

Hai quả đồi trắng nõn, đồ sộ của cô rung lên bần bật theo từng chuyển động. Chúng căng cứng, nảy bật một cách đầy khiêu khích. Đôi nhũ hoa màu hồng phấn, to và cứng rắn như hai quả dâu tây đang cương lên vì lạnh, chĩa thẳng ra phía trước. Từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy dọc từ cổ xuống khe ngực sâu thẳm, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, tạo nên một khung cảnh vừa khỏe khoắn, vừa dâm mỹ đến tột cùng.

Nguyễn Long đứng chết trân, yết hầu chuyển động lên xuống một cách khó khăn. Cậu có cảm giác như máu trong toàn bộ cơ thể mình đang dồn hết xuống phần dưới. “Thằng em” của cậu, sau một đêm yên giấc, giờ đây lại bị đánh thức một cách thô bạo nhất. Nó ngóc đầu dậy, căng phồng lên bên trong chiếc quần đùi, tạo thành một cái lều khổng lồ, như muốn xé toạc lớp vải mỏng để lao ra ngoài.

Cậu muốn quay đi, muốn chạy biến vào phòng và khóa trái cửa lại. Lý trí của một chàng trai hiền lành, tốt bụng đang gào thét bảo cậu làm vậy. Nhưng cơ thể cậu lại không nghe lời. Đôi chân cậu như bị chôn chặt xuống sàn, mắt cậu thì như bị dán keo vào thân hình tuyệt mỹ trước mặt. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ khỏa thân hoàn toàn ở cự ly gần như thế này. Mà đây còn không phải là một người phụ nữ bình thường, đây là một tuyệt tác của tạo hóa.

Từng thớ cơ săn chắc trên bụng, trên tay, trên đùi cô co thắt lại theo từng động tác. Mồ hôi chảy ròng ròng, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm bóng bẩy, khêu gợi. Tiếng thở đều đều, có chút gấp gáp của cô vang lên trong không gian yên tĩnh, giống như một loại ma dược rót thẳng vào tai Long, khuấy động những bản năng nguyên thủy nhất của cậu.

Minh An chuyển sang một tư thế khác. Cô quỳ trên tấm thảm yoga, từ từ ngả người ra sau, hai tay chống xuống sàn, ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên trời. Từ góc nhìn của Long, cậu có thể thấy rõ sự vĩ đại của cặp núi đôi ấy. Chúng không hề bị chảy xệ một chút nào, mà ngược lại, vô cùng săn chắc và đầy đặn. Cậu có thể tưởng tượng ra cảm giác khi được vùi mặt vào giữa khe ngực sâu thẳm đó, hay cảm giác mềm mại, đàn hồi khi được cầm trọn chúng trong lòng bàn tay.

“Khốn kiếp…” Long rủa thầm, tay cậu siết chặt lại.

Cậu đang chìm đắm trong những ảo tưởng tội lỗi thì Minh An đột ngột kết thúc động tác. Cô ngồi thẳng dậy, quay người lại. Và bốn mắt nhìn nhau.

Bình luận

Để lại bình luận