Chương 5

Bàn tay cậu vô thức trượt xuống dưới, nắm lấy “cậu em” đang căng cứng như một thanh sắt nung. Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi cổ họng cậu. Cảm giác trơn trượt của sữa tắm hòa cùng làn nước mát lạnh khiến khoái cảm dâng lên một cách mãnh liệt.

“Chết tiệt… mới ngày đầu tiên mà…” Long tự rủa thầm.

Cậu không thể cưỡng lại được nữa. Hình ảnh Minh An gần như khỏa thân, hình ảnh cặp vú vĩ đại nảy lên theo từng nhịp thở, hình ảnh cặp mông tròn trịa lúc lắc khi cô bước đi… tất cả hòa quyện lại, biến thành một liều thuốc kích thích cực mạnh. Bàn tay cậu bắt đầu di chuyển, lúc nhanh lúc chậm. Hơi thở cậu trở nên dồn dập, gấp gáp. Cậu dựa người vào bức tường gạch men lạnh lẽo, ngửa đầu ra sau, để mặc cho dòng nước xối lên khuôn mặt đang đỏ bừng vì dục vọng.

Những suy nghĩ tội lỗi thoáng qua trong đầu cậu. Cậu đang tự sướng trong nhà tắm mà cô ấy vừa mới sử dụng, tưởng tượng về chính người bạn cùng phòng của mình. Nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng bị làn sóng khoái cảm mãnh liệt nhấn chìm. Cậu chỉ biết mình đang rất cần giải tỏa. Sự căng thẳng, cú sốc và cả sự phấn khích dồn nén từ lúc bước vào căn hộ này cần một lối thoát.

“Minh An…” Cậu khẽ gọi tên cô trong tiếng thở dốc.

Cơ thể cậu co giật. Một dòng dung dịch trắng đục, nóng hổi bắn ra mạnh mẽ, hòa vào dòng nước đang chảy xuống sàn. Long thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng cứng trong cơ thể dần tan biến. Cậu đứng tựa vào tường thêm vài phút nữa, để cho nhịp tim và hơi thở của mình ổn định trở lại.

Sau khi giải quyết xong “nỗi niềm”, Long cảm thấy bình tĩnh hơn hẳn. Cậu tắm rửa qua loa rồi bước ra ngoài, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, để ngực trần. Dù sao thì trong nhà cũng nóng, mà cậu cũng không nghĩ Minh An sẽ để ý đến mấy chuyện này.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm, cậu đã thấy Minh An đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa ở phòng khách. Cô đã thay một bộ đồ khác. Lần này là một chiếc quần short trắng còn ngắn hơn cả chiếc màu đen lúc nãy, và bên trên… vẫn chỉ là một chiếc áo ngực thể thao, nhưng là màu trắng. Sự kết hợp giữa làn da trắng ngần và bộ đồ trắng tinh khiến cô trông vừa khỏe khoắn, năng động lại vừa gợi cảm một cách khó tả. Cô đang cầm điện thoại lướt gì đó, đôi chân dài thon thả gác lên bàn.

Thấy Long bước ra, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt quét một lượt từ trên xuống dưới cơ thể cậu. Ánh mắt cô dừng lại khá lâu ở lồng ngực rắn chắc và cơ bụng sáu múi của cậu trước khi dời lên khuôn mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.

“Xong rồi à?” Cô hỏi, giọng thản nhiên như không.

“Ừ… ừm.” Long gật đầu, cảm thấy hơi ngượng khi bị cô nhìn chằm chằm như vậy. Cậu vội đi về phòng mình, định bụng sẽ trốn luôn trong đó cho đến sáng mai.

“Khoan đã.” Minh An đột nhiên lên tiếng. “Ra đây nói chuyện chút đi, Thủ khoa. Có vài chuyện chúng ta cần làm rõ.”

Long khựng lại. Cậu không muốn đối mặt với cô lúc này chút nào, nhưng lời nói của cô có lý. Họ không thể cứ lảng tránh nhau mãi được. Cậu thở dài, quay người lại và ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện cô, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn.

Minh An đặt điện thoại xuống bàn, khoanh tay trước ngực. Động tác quen thuộc này lại một lần nữa khiến cặp núi đôi của cô bị đẩy lên, tạo thành một cảnh quan hùng vĩ. Lần này Long đã chuẩn bị tâm lý tốt hơn, cậu cố gắng tập trung nhìn vào khuôn mặt cô.

“Đầu tiên,” cô bắt đầu, giọng nghiêm túc. “Chuyện chúng ta ở chung, tôi nghĩ không cần phải làm ầm lên với bà chủ nhà làm gì cho mệt. Dù sao thì cả hai chúng ta đều đã trả tiền nhà tháng này rồi. Giờ mà một trong hai người dọn đi thì vừa mất tiền, vừa mất công.”

Long gật đầu đồng ý. “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Tốt.” Minh An gật gù. “Vậy thì vấn đề tiếp theo. Quy tắc chung sống. Tôi đã nói sơ qua lúc nãy, nhưng giờ phải nói cho rõ.”

Bình luận

Để lại bình luận