Chương 3

Nguyễn Long hoàn toàn câm nín. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Tầm mắt cậu lại vô thức trôi dạt xuống đôi gò bồng đảo đang phập phồng theo từng nhịp thở của Minh An. Thật sự quá to, quá khủng. So với mấy cô bạn cùng lớp cấp ba của cậu thì đúng là một trời một vực.

Dường như nhận ra ánh mắt của Long, Minh An không hề tỏ ra khó chịu. Cô chỉ nhếch mép cười một cái, một nụ cười vừa trêu chọc vừa thách thức.

“Nhìn đủ chưa, bạn cùng phòng?”

Câu nói của cô kéo Long về thực tại. Cậu giật bắn mình, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, hai tai đỏ rực. “Xin… xin lỗi! Tôi không cố ý!”

Minh An bật cười thành tiếng. “Không sao, tôi không ngại. Dù sao thì cũng là do bà chủ nhà. Giờ tính sao đây?”

Long quay lại, cố gắng nhìn vào mặt cô thay vì nhìn vào ngực. “Tôi… tôi không biết nữa. Hay là tôi gọi cho bà ấy?”

“Vô ích thôi. Giờ này chắc bà ấy đang ngồi đếm tiền thuê nhà rồi, gọi không nghe máy đâu.” Minh An nhún vai. “Mà anh cũng chuyển hết đồ vào rồi, tôi cũng ở đây cả tuần rồi. Giờ đuổi ai đi cũng không được.”

Cô nói đúng. Mọi chuyện đã rồi. Căn hộ này là nơi duy nhất cậu tìm được vừa gần trường vừa có giá cả hợp lý. Giờ mà đi tìm chỗ khác thì đúng là không tưởng.

Thấy Long vẫn còn đang ngơ ngác, Minh An thở ra một hơi, ra vẻ người lớn. “Thôi được rồi. Tạm thời cứ như vậy đi. Anh ở phòng của anh, tôi ở phòng của tôi. Nội quy thì đơn giản thôi: không dẫn người lạ về, không động vào đồ của nhau, giữ vệ sinh chung. Ok?”

Long chỉ biết máy móc gật đầu. Tình hình hiện tại có vẻ chỉ có thể giải quyết như vậy.

“Tốt.” Minh An gật đầu hài lòng. “Tôi vào tắm đây, người đầy mồ hôi khó chịu quá. Anh cũng nên đi tắm đi, nhìn anh như vừa vớt dưới sông lên ấy.”

Nói rồi, cô quay người, thản nhiên đi về phía nhà tắm. Cả tấm lưng trần săn chắc với những đường cơ khỏe khoắn và cặp mông tròn trịa, căng đét trong chiếc quần short ngắn cũn hiện ra trọn vẹn trước mắt Long. Cậu nuốt nước bọt ừng ực. Từng bước đi của cô khiến cặp mông nảy lên một cách đầy mê hoặc.

Cánh cửa nhà tắm đóng sầm lại. Tiếng nước chảy ào ào bắt đầu vang lên.

Nguyễn Long vẫn đứng bất động giữa phòng khách, trong đầu là một mớ hỗn độn. Cuộc sống đại học của cậu chỉ mới bắt đầu, và nó đã rẽ sang một hướng mà cậu không tài nào tưởng tượng nổi. Ở chung nhà với một cô gái. Một cô gái xinh đẹp, cá tính, và đặc biệt là có thân hình của một nữ thần.

Cậu cúi xuống nhìn cơ thể mình, chiếc áo ướt sũng dán chặt vào người, và phần dưới quần vẫn đang căng cứng vì phản ứng sinh lý không thể kiểm soát lúc nãy. Cậu thở dài một tiếng, cảm thấy tương lai bốn năm tới của mình đột nhiên trở nên mờ mịt, nhưng cũng… kích thích một cách kỳ lạ.

Nguyễn Long đứng như trời trồng giữa phòng khách, tai ù đi trước tiếng nước xối xả từ nhà tắm vọng ra. Mớ âm thanh đó như một dòng thác vô hình dội thẳng vào tâm trí cậu, cuốn phăng đi mọi suy nghĩ logic, chỉ để lại hình ảnh sống động đến từng chi tiết của người con gái tên Minh An. Mái tóc bạch kim ướt át, đôi mắt sắc lẹm đầy thách thức, và trên hết là cặp tuyết lê vĩ đại, căng tròn như hai quả dưa hấu mọng nước đang bị o ép trong chiếc áo ngực thể thao nhỏ xíu.

Cậu nuốt khan. Cái cảm giác khô rát trong cổ họng lại quay trở lại, còn mãnh liệt hơn cả lúc khát nước vì chuyển đồ. Cậu liếc xuống dưới. Đúng như dự đoán, “thằng em” của cậu đã không thể giữ được bình tĩnh trước một màn ra mắt quá sức táo bạo. Nó đang ngóc đầu dậy một cách đầy kiêu hãnh bên trong lớp quần thể thao, tạo thành một ụ đất cao sừng sững, phác họa nên một đường cong đáng sợ.

“Bình tĩnh nào, mày ơi…” Long lẩm bẩm trong tuyệt vọng, hai tay vò lấy mái tóc rối bù của mình.

Đây là tình huống gì thế này? Cậu lên thành phố để học, để bắt đầu một cuộc sống tự lập, để tìm một cô bạn gái hiền dịu, hợp gu. Cậu đã mường tượng ra cảnh mình sẽ ở chung với một cậu bạn nào đó mê game, hơi bừa bộn một chút, cuối tuần hai thằng rủ nhau đi đá bóng hoặc la cà quán net. Chứ cậu chưa bao giờ, dù chỉ là trong cơn ác mộng hoang đường nhất, lại nghĩ mình sẽ ở chung với một “nữ quái vật” nóng bỏng như thế này.

Bình luận

Để lại bình luận