Chương 5

Tấn đuối lý, với nắm đấm cậu lao vào Dương, nắm đấm đi thẳng vào mặt làm Dương đau điếng không nhịn nữa, cả 2 thanh niên lao vào nhau đấm đá túi bụi. Đám bạn và học sinh trong trường tò mò bu đông lại xem, Nam và Long cố cản và lôi 2 thằng bạn ra nhưng mà không được, Dương dù biết võ nhưng Tấn quá to con và khỏe nên đã đè được Dương xuống đấm liên tục. Lúc này cô giáo chủ nhiệm đã thấy đến quát lên, cả 2 mới dừng lại đứng dậy lườm nhau.

Dương: “Cô Trinh, là do Tấn gây sự trước”

Tấn: “Tao gây trước đấy, thì sao nào”

Trinh: “2 Em có thôi đi không, Nam đưa Tấn về, Long đưa Dương về, còn 2 em, tối nay viết bản kiểm điểm, sáng mai nộp cho cô”

My lúc này khi nghe đám bạn kể Dương đang đánh nhau, từ ngoài cổng trường cô chạy ngược vào, nhìn mặt Dương sưng, nhìu chỗ bầm tím mà xót xa, không có cô giáo ở đây chắc đã cùng Dương lao vào đánh nhau tiếp ^^, My ôm tay Dương lôi cậu về, thấy My ở đây Tấn cũng im lặng cùng Nam về. My dìu Dương ra đường đón taxi còn dặn dò Long cùng đám bạn lấy xe đạp của Dương về dùm.

Bỗng tiếng mẹ My gọi: “My, con làm gì đó, có biết mẹ đợi rước con rất lâu rồi không?”

Mẹ My đi đến lôi con gái về miệng lầm bầm chửi: “Con gái con lứa nắm tay con trai đi như thế còn ra thể thống gì, đi, đi về”

My vừa theo mẹ vừa nhìn Dương: “Bạn con xảy ra việc con giúp thôi mà…”

Mẹ: “Giúp cũng lựa người mà giúp, thằng nhìn nghèo kiết xác, đã vậy còn lưu manh đánh nhau, lớp con đâu thiếu con trai gia đình giàu có, lại thích con chứ”

Đang chỗ đông người, lại không dám cãi mẹ nên My đành im lặng đi theo.

Dương về đến phòng trọ thì quăng mạnh ba lô lên giường, tức tối đấm vào gối liên tục, cậu tức không phải vì bị đấm đau mà vì quê đánh nhau thua Tấn, cậu hàng ngày thể dục, tối học võ, tưởng tượng cảnh trong phim tiêu diệt Zombie làm anh hùng đồ, bây giờ thằng bạn học đánh không lại thì làm ăn gì được, càng nghĩ càng tức…

Long và Nhã đang trước phòng kêu to: “Dương… Dương ơi… bọn tao đem xe đạp về cho mày rồi nè”

Nhã quay qua Long: “Dựng xe ở đây đi, vào xem nó có sao không, đứng đây kêu réo gì”

Thấy 2 thằng bạn đi vô Dương sợ quê vì cái mặt sưng húp nên úp mặt rồi gối.

Long tranh thủ cà khịa ngay: “Thôi… thôi mà… có gì đâu mà khóc… nín đi… nín đi”

Dương: “Nín đéo, tao có khóc đâu, biến đi”

Long: “Nè thằng vô ơn… tụi tao đem xe về cho mày đó, đụ má… tay tao cũng trầy tùm lum nè”

Dương: “Cảm ơn… tụi bây về đi, tao muốn 1 mình”

Nhã lôi Long ra: “Kệ nó đi, mai lại bình thường đó mà, về thôi trễ rồi, tụi tao về đây”

Dương vẫn nằm trên giường đưa 1 tay lên: “Ok ok bye”

“Ting”… ” ting”… “ting”… nhiều tiếng tin nhắn đến.

Dương liếc nhìn điện thoại, thì ra là của My, haizzz phiền quá đi, nhục quá đi, giờ sao mà gặp mặt bạn bè và mọi người chứ, Dương không xem tin nhắn My là vì sĩ diện, đang quê, nhưng không biết là My đang rất lo lắng cho cậu, vừa về đến nhà My đã gọi và nhắn tin nhiều lần nhưng không nhận được tin gì từ Dương nên vô cùng lo lắng. Suy nghĩ 1 lúc My rà trong danh bạ, tìm 1 số khác gọi:

My: “Dạ… dạ alo, dạ phải số của dì Hương không ạ”

Hương: “Uhm đúng rồi, ai vậy?”

My: “Dạ con là My bạn của Dương”

Hương: “Sao vậy My, có gì không?”

My: “Dạ lúc chiều nay, Dương có xô xát với bạn trong trường, con đã gọi và nhắn tin nhiều lần mà cậu ấy không bắt máy, không biết đã về phòng trọ chưa nữa”

Hương: “Hả, sao lại đánh nhau, có ai bị gì không?”

My: “Dạ con không biết nữa, con có kêu taxi cho Dương về, còn dặn 1 số bạn khác đem xe đạp về cho Dương mà đến giờ không liên lạc ai được”

Hương: “Ok, để dì đến phòng trọ nó xem sao, có gì gì gọi con sau”

My: “Dạ” rồi cúp máy lo lắng chờ đợi.

Hương định báo cho Thành và Thu nhưng nghĩ lúc lại thôi rồi đi 1 mình đến phòng trọ, Vào đến nơi thấy cu cậu đang nằm trên giường mặt sưng húp, điện thoại bên cạnh reo liên tục mà không bắt máy, cô hiểu cười phì rồi ngồi xuống bên cạnh xoa xoa đầu Dương:

“Sao thế… gì thì cũng phải bắt máy khi có người gọi cho mình chứ, My nó gọi con không được nên gọi cho dì nè, ngồi dậy, ngồi dậy bắt máy cho con bé an tâm, dì xức thuốc cho, dì có nghé mua trên đường rồi nè”

Dương lồm cồm bò dậy, từ nhỏ mỗi khi cậu buồn hay khóc đều là dì Hương an ủi và tâm sự với cậu, nên hoàn cảnh này chỉ gặp Hương là cậu thấy được thoải mái.

Hương đỡ Dương ngồi dậy rồi đến bếp múc nước vào nồi bật lửa: “Trời ạ, ga cũng hết rồi mà không gọi người ta thay, con sống như vầy làm sao mà mọi người không lo cho được?”

Dương: “Dì định nấu cái gì, nấu nước thì có ấm siêu tốc đó, còn đồ ăn thì bỏ vào nồi cơm điện hâm là được rồi”

Hương bỏ 2 quả trứng gà vào ấm siêu tốc đun rồi quay qua kéo ghế ngồi đối diện Dương: “Ngồi im để dì xem” vừa nói Hương vừa lấy bông gòn thấm oxi già rồi lau sạch vết thương cho cậu.

“Á… sao rát thế… á… đau đau”

“Ngồi im… lúc đánh nhau có la đau không?”

“Hì… hì… a… aaa… mà dì ơi…”

“Sao nói đi”

“Mẹ con giỏi võ lắm hả?”

Hương suy nghĩ 1 lúc rồi trả lời: “Lúc trước thôi, với lại có thể vào khoảnh khắc nguy hiểm đến tính mạng con người bộc phát sức mạnh tiềm ẩn, nói chung dì không biết đâu… chỉ là sau khi mẹ con bị thương nằm viện có lẽ không vận động đánh đấm gì được đâu, mà con định làm gì, học võ đi đánh nhau à? Nếu thế thì quên đi nhé, lo mà học đi, chuyện bạn con dì giải quyết cho”

Dương: “Thôi… không cần đâu, chuyện bạn bè con tự giải quyết dì đừng xen vào, cũng đừng nói bố mẹ con đấy”

Hương: “Rồi… cởi áo ra đi”

Dương: “Dạ thôi, trong đấy lát tắm xong con tự sứt thuốc đỏ được rồi”

Bình luận

Để lại bình luận