Chương 9

Vậy người con gái kia là có thật, và chuyện đêm qua cũng là thật, Lương Sơn Bá mừng rỡ. Tuy chàng chưa chính thức gặp được cửu muội nhưng ít ra chàng đã biết nàng là ai và làm sao để có được nàng, Lương Sơn Bá tự hứa với lòng phải nhanh chóng thành danh để danh chính ngôn thuận lấy nàng về làm vợ.

Chàng quên béng đi tên tiểu đệ thân thiết nhiều năm ra đi không một lời từ biệt, chàng nào biết đêm qua Chúc Anh Đài vừa hạnh phúc mà cũng vô cùng xấu hổ, không biết đối mặt với chàng như thế nào nên không còn cách nào mới rời đi đột ngột như vậy.

Tạm gác chuyện buồn chia ly sang một bên, sắp xếp lại đống hành lý mà Chúc Anh Đài đã chuẩn bị cho chàng, nhanh chóng lên đường về quê.

Vài ngày sau, tại chúc gia, vừa bước đến đại môn thì Chúc Anh Đài phát hiện cả gia môn đang để tang, khăn trắng bay phấp phới…

– Khônggggg…

Nàng lo lắng chạy đến, vừa bước vào trong thì gặp một cô bé người hầu hai mắt đỏ hoe đang quỳ gối hướng về phía đại sảnh…

– Tiểu Thuý, gia môn xảy ra chuyện gì – nàng lo lắng…
– Tiểu thư… huhu, người về trễ rồi… lão gia… người… đã… hic…
– Phụ thân… – Chúc Anh Đài rưng rưng không tin vào sự thật…
– Nhưng mà lão gia trước lúc lâm chung có dặn, nếu tiểu thư có quay về thì phải lập tức trốn đi…
– Tại sao chứ? Kể cả vào gặp phụ thân lần cuối cũng không được sao?
– Tại vì… vì… – Tiểu Thuý sợ hãi nhìn vào trong…
– Vì Mã gia sao…

Chúc Anh Đài hừng hực lửa giận, không nghi ngờ gì, Mã gia chính là vì chuyện năm xưa mà đã chèn ép bức chết phụ thân nàng, vậy mà đến giờ vẫn còn uy hiếp cả Chúc gia chưa chịu buông tha, nàng không chịu được nữa, liền xoay người bước vào trong…

– Tiểu thư… huhu… người ngàn vạn lần đừng vào lúc này, nếu tiểu thư muốn bái tế lão gia có thể đợi đêm rồi hẳn vào…
– Ngươi không phải lo, ta vào chính là muốn cho Mã gia một trận, cho dù không thể làm gì ta cũng phải đồng quy vu tận với bọn chúng…
– Đừng mà tiểu thư, người không vào là để giữ tôn nghiêm cho phu nhân, người đã vì bảo vệ tang sự, bảo vệ từ đường, bảo vệ trên dưới hơn một trăm người Chúc gia ta mà hy sinh… người… huhu…
– Mẫu thân ta… hy sinh… Ta không cần biết, ta nhất định phải vào – Chúc Anh Đài hất tay Tiểu Thuý ra rồi xoay người chạy vào trong…
– Tiểu thư, cầu xin người, đừng đi, huhu… Tại sao ông trời lại đối xử với Chúc gia con như vậy chứ… huhu – Tiểu Thuý đau lòng hét lớn rồi ngã ra bất tỉnh…

Trên đường chạy đến đại sảnh, Chúc Anh Đài nhìn thấy tất cả mọi người đều quỳ rạp dọc lối đi, một số người nhìn thấy nàng thì vội ngăn cản…

– Tiểu thư, đừng đi…
– Tiểu thư xin người…
– Người đâu, chặn tiểu thư lại…

Mọi người nháo nhào chạy theo nàng, nhưng có vẻ quỳ gối đã lâu, ai cũng loạng choạng như muốn ngã, còn nàng thì bị nỗi đau đè nén đến cùng cực, không còn gì có thể ngăn cản.

Nàng chạy một mạch, kéo theo một nhóm người phía sau, cho đến khi cách đại sảnh 30 thước thì tất cả dừng lại không đuổi nữa, như không dám bước đến gần, chỉ đành quỳ rạp cúi đầu van xin…

– Cầu xin người, tiểu thư, đừng đi vào… huhu…

Nàng nhìn ánh mắt đầy chân thành của mọi người thì không khỏi động lòng, nhưng tình cảm thiên liên không cho phép nàng dừng lại, nàng quay lại nhìn mọi người, nhẹ nhàng đáp…

– Con xin lỗi Trương thúc thúc – Nói rồi nàng quay lưng bước đi vào trong…

Bước lên từng bậc thang, mọi người phía sau cũng khuất dần, đại sảnh quen thuộc dần hiện ra, đập vào mắt nàng là quan tài của phụ thân, nước mắt nàng rơi lả chả.

Bỗng nhiên tiếng thở hì hục làm nàng chú ý, một âm thanh đàn ông gầm lên…

– Aaahhhh, con ra…
– Ta cũng ra… thật thống khoái…
– Ưhm…

Chúc Anh Đài vội bước đến gần thì phát hiện mẫu thân đang lõa thể nằm sõng soài giữa phòng, toàn thân co giật liên hồi, hai cha con Mã Thái Thú và Mã Văn Tài với hai cái dương vật vẫn đang còn cắm sâu trong âm hộ và đôi môi người, hai dòng chất lỏng trắng đục cũng đang từ hai nơi đó mà chảy ra, bây giờ nàng mới hiểu tại sao mọi người lại ngăn cản nàng tiến vào, làm sao mẫu thân nàng lại có thể để mọi người nhìn thấy mình bị kẻ thù hãm hiếp đến mức sung sướng mất kiểm soát ngay trước bài vị của chồng như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận