Chương 5

Nàng không đáp mỉm cười nhìn Lương Sơn Bá, lòng tốt của chàng khiến nàng lay động, có lẽ ngoài cha mẹ ra thì Lương Sơn Bá chính là người đối tốt với nàng nhất, phải chi cái hôn sự kia đến từ chàng thì hay biết mấy.

Đã hai năm trôi qua, cả hai giờ đây cứ như hình với bóng, một phút cũng không rời, bên ngoài không ít lời đàm tiếu vì dù là huynh đệ thân thiết cũng không đến mức như vậy nhưng Lương Sơn Bá mặc kệ những lời dèm pha ác ý đó, xem Chúc Anh Đài như một tiểu đệ đệ mà mình hết mực yêu thương và bảo bọc.

Nhưng Chúc Anh Đài lại rất để tâm, đối với nàng, điều họ nói chính là sự thật, nàng dường như đã yêu Lương Sơn Bá mất rồi, nàng đang chờ một cơ hội để nói ra hết sự thật, nàng không muốn bên cạnh chàng với thân phận một người nam nhân như thế này nữa.

Vẫn như mọi ngày, cả hai cùng đến thư phòng để đọc sách, nhưng đến khi về nhà, Lương Sơn Bá lại bị lão sư gọi lại để luận bàn một số việc cho kỳ thi sắp tới, Chúc Anh Đài ngồi lủi thủi một mình nên xin phép về trước.

Thế mà nàng ở nhà chờ mòn mỏi đến tận khuya vẫn chưa thấy Lương Sơn Bá quay về, đôi môi lẩm bẩm hờn dỗi, quyết không đợi nữa, nàng liền mang đồ đi tắm.

Vì sợ Lương Sơn Bá có thể bất chợt quay về, nàng bèn bê chậu nước ra phía sau nhà, đến gần một góc cây to bên cạnh dòng suối nhỏ. Bên kia bờ suối là lối đi duy nhất dẫn đến một cây cầu nhỏ phía xa xa kia để vào nhà, nàng chọn nơi này cũng là để tiện quan sát nếu có người sắp đến.

Từng mảnh y phục trên người dần được cởi xuống, lộ ra làn da non nớt của thiếu nữ 15. Cơ thể nàng giờ đây đã bắt đầu phát dục, đôi gò bồng đảo bị ép sau nhiều lớp vải quấn chặt để che dấu thân phận giờ được tự do bung ra căng tròn đàn hồi đầy sức sống.

Từng dòng nước mát chảy dài trên cơ thể trần trụi mịn màng, vuốt ve khắp mọi nơi, chui tận vào nơi khe hẹp huyền bí, rồi theo đôi chân thon thả, mang theo hương thơm xử nữ trôi xuống đất.

Tắm được một lúc thì bỗng nàng phát hiện phía bên kia bờ suối có người đang đi tới, thoáng hốt hoảng, nàng chợt nhận ra đó lại là Lương Sơn Bá, vóc dáng của chàng từ lâu đã khắc sâu vào trong tâm trí, không thể nào nhầm lẫn.

Lòng nàng chợt nảy lên một ý định liều lĩnh, trước giờ Lương Sơn Bá xem nàng như nam nhân, tình cảm quả thật đúng như mọi người nói là thân thiết thái quá, lâu dần nàng cũng nảy sinh nghi ngờ không biết liệu chàng có thích nam nhân hay không.

Giờ đây thời cơ đã tới, Chúc Anh Đài liền nhân cơ hội này thử chàng một phen. Nàng từng bước bước ra khỏi gốc cây, anh trăng ngày rằm dịu dàng chiếu xuống cơ thể nàng không một chút che đậy, làn da trắng mút phản chiếu lại làm cơ thể nàng như phát ra một lớp hào quang rực rỡ, miệng nàng khe khẽ hát, đôi tay nhẹ nhàng xoa đều dòng nước khắp cơ thể.

Không ngoài dự đoán của nàng, Lương Sơn Bá ngay lập tức phát hiện, chàng đứng đơ người há hốc mồm mà nhìn sang bên này. Nàng chỉ dám xoay ngang người, để mái tóc dài che một bên mặt len lén nhìn chàng, nhìn bộ dạng ngây ngốc đó mà phì cười.

Lương Sơn Bá cố bước đến gần bờ hơn, đến khi chân chạm dòng nước bên dưới mới dừng lại, chàng cố gắng thu hết những hình ảnh gợi tình kia vào trong tâm trí, chàng chưa từng nhìn thấy nữ nhi lõa lồ bao giờ, nhưng chàng tin, người con gái trước mặt kia chính là người đẹp nhất thế gian.

Cơ thể chàng nóng dần lên, cổ họng dần trở nên khô khốc, chàng muốn chạy thật nhanh sang bờ bên kia để được một lần chạm vào cơ thể nàng, nhưng chàng sợ chỉ một khắc rời đi nàng sẽ ngay lập tức biến mất nên chàng chỉ đành đứng im ngắm nhìn, hít hà mùi hương thoang thoảng được hòa quyện vào trong làn gió.

Chúc Anh Đài cũng không khá hơn là mấy, để một người nam nhân, còn là người mình yêu nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình, cơ thể nàng dần rạo rực hơn bao giờ hết. Bàn tay nàng giờ đây không ngừng xoa bóp gò ngực vun cao, bàn tay còn lại men xuống khe hẹp giữa hai chân mà day nhè nhẹ, một dòng nước trong suốt nhơn nhớt dần chảy ra, miệng nàng rên lên khe khẽ.

Bình luận

Để lại bình luận