Chương 1

– Cha, chuyện hôn sự của con sao cha lại vội quyết định mà không hỏi ý kiến con…

– Con gái à, cha làm như vậy cũng là vì không còn cách nào khác, chỉ có con mới giúp được gia đình mình…

– Cha nỡ lòng nào đem bán con cho họ sao?

– Con hãy hiểu cho cha, cuộc sống trên dưới Chúc gia hơn 100 người chỉ còn phụ thuộc vào quyết định này của cha. Vả lại, Mã gia cũng không phải không tốt.

– Cha, họ ép cả nhà mình vào đường cùng mà cha vẫn nói tốt cho họ sao, con quyết định rồi, còn lâu con mới gả cho cái tên mập đó.

– Con gái à…

– Cha chỉ biết nghĩ cho gia tộc, cha không hề nghĩ cho con, con ghét cha, huhu…

– Đài nhi, đứng lại, nghe cha nói đã, Đài nhi à…

Chúc lão gia lập tức đuổi theo, nhưng sức già làm sao đuổi kịp…

– Lão gia, đừng gọi nữa, nó đi rồi nó lại về thôi mà – Chúc phu nhân nói…
– Nhưng… ta thật sự không mong nó quay về – Chúc lão gia trầm ngâm – nó nói không sai, nhà họ Mã quả thật hiếp người quá đáng, ta thân làm cha mà không bảo vệ được con gái của mình – Đôi mắt lão nhăn nheo ngấn lệ…
– Tổ tiên linh thiên phù hộ, thiếp tin Đài nhi sẽ không sao đâu – Chúc phu nhân an ủi…
– Đài nhi ơi Đài nhi, con hãy đi thật xa, cha hy vọng con sẽ có được cuộc sống tốt, chuyện gia tộc cứ để một mình thân già này gánh vác. Mã gia, Mã thái thú, sau này dù ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.

Hàng Châu, tại Di Hồng viện…

– Mã công tử, đã lâu rồi không ghé chơi…
– Đúng vậy – Người thanh niên họ Mã trang phục bóng bảy sang trọng, đi theo là hai tên thuật hạ, nghênh mặt khinh thường đáp – cái chỗ tồi tàn này đối với ta chả có gì thú vị, chỉ là ta đi ở những nơi khác chán rồi nên mới quay lại xem sao, xem như ban cho ngươi 1 chút ân huệ…
– Dạ – Người phụ nữ cúi mặt đáp, ánh mắt cay độc liếc về phía đứa trẻ chỉ đáng tuổi con mình, lòng đầy hậm hực nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ – Mã công tử đến đây đúng là phúc của Di Hồng viện, Bối Bối đâu, ra tiếp Mã công tử đi nào.
– Bối Bối – Mã Văn Tài nghi hoặc – Thế Hương Nhi đâu, hoa khôi chỗ của bà chẳng phải là Hương Nhi sao?
– Công tử có điều không biết, vị trí hoa khôi này đã thuộc về Bối Bối từ nửa tháng trước rồi ạ, hơn nữa, Hương Nhi đêm nay đã có người đặt trước, xin công tử thông cảm…
– Đặt trước? Ai, là ai dám phổng tay trên của bổn công tử? – Mã Văn Tài hỏi…
– Người này… – Tú bà ngập ngừng – quả thật ta cũng không dám trái lệnh, xin công tử thứ lỗi ta không thể nói.
– Xoảng – Mã Văn Tài hất tay làm bình trà rơi xuống đất vỡ toang – to gan, bà sợ hắn mà lại không sợ ta sao, ta không tin ở cái đất Hàng Châu này còn có ai khiến ta phải nhân nhượng.
– Công tử bớt giận…
– Được rồi, mặc kệ hắn là ai, bà cứ sắp xếp Hương Nhi cho ta, ta trả gấp đôi, thế nào…
– Vẫn là công tử nên suy nghĩ lại, nơi này của ta vẫn còn phải làm ăn lâu dài, không thể đắc tội người kia được ạ…
– Khốn nạn, ta không tin tiền của bổn thiếu gia lại không to bằng hắn, ta trả gấp 5, thế nào, nói với hắn nếu có gan thì cứ trả cao hơn, ta phụng bồi tới cùng.
– Gấp 5 sao – Tú bà liền đáp – vậy Mã công tử chờ một chút, ta sẽ sắp xếp Hương Nhi đến ngay, chuyện kia ta sẽ cố gắng giải quyết.
– Tốt, haha, tưởng thế nào, trên đời này có cái gì mà lão tử ta muốn mà không được – Mã Văn Tài cười đắc chí…
– À mà Mã công tử, vậy còn Bối Bối thì sao ạ – Tú bà nắm tay một nữ tử xinh xắn tiến về phía trước…

Mã Văn Tài liếm mép ngắm nhìn, từ từ tiến lại gần, bàn tay không ngần ngại bắt đầu táy máy. Tú bà mỉm cười không nói gì, nếu là người khác thì bà ta đã cho người đuổi cổ ra ngoài từ lâu, nhưng với Mã Văn Tài thì khác, hắn dù gì cũng là thần tài ở Hàng Châu này, không thể đắc tội.

Bình luận

Để lại bình luận