Chương 6

Linh chưa bao giờ cảm thấy sung sướng đến thế. Nhưng cô không muốn dừng lại – cô muốn nhiều hơn, muốn chạm đến những giới hạn mà cô chưa từng nghĩ tới. Cô nhìn ông Tâm, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Bác Tâm… cháu còn muốn…” – cô thì thầm, giọng đầy thèm khát.

Không để ông trả lời, Linh nhẹ nhàng đẩy ông nằm ngửa ra tấm chiếu. Cô trèo lên người ông, đôi tay run run nắm lấy dương vật khổng lồ của ông, từ từ dẫn nó vào lồn của mình. Kích thước của nó khiến cô hơi rùng mình, nhưng sự khao khát đã lấn át mọi cảm giác e dè. Cô hạ thấp cơ thể, cảm nhận từng centimet của ông trượt vào, căng đầy cô đến mức gần như đau đớn. “Ôi… bác… to quá…” – cô rên lên, mắt nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau.

Linh bắt đầu di chuyển chậm rãi, tận hưởng từng cảm giác khi cơ thể cô ôm lấy ông. Cô nhấp nhô nhẹ nhàng, như muốn kéo dài khoái cảm, nhưng rồi, sự sung sướng bắt đầu chiếm lĩnh. Cô không còn kiểm soát được bản thân. Hông cô dập mạnh hơn, nhanh hơn, bất chấp kích thước khổng lồ của ông. Tiếng da thịt va chạm vang lên trong lều, hòa cùng tiếng rên rỉ của cả hai. “Cô Linh… cô… cô làm tôi không chịu nổi!” – ông Tâm thở hổn hển, đôi tay ông bấu chặt vào hông cô, thúc đẩy cô dập mạnh hơn.

Linh như bị cuốn vào một cơn bão khoái lạc. Cô cảm thấy cơ thể mình như nổ tung, dâm thủy bắn tung tóe, ướt đẫm cả tấm chiếu và chân ông Tâm. Ông Tâm, không thể chịu nổi sự cuồng nhiệt của cô, cũng đạt đến đỉnh điểm, phóng thích sâu bên trong cô, hơi ấm của ông lan tỏa trong cô. Linh gục xuống người ông, hơi thở dồn dập, cơ thể vẫn rung lên vì dư âm của cơn cực khoái mãnh liệt nhất trong đời cô. “Bác Tâm… chưa bao giờ… cháu chưa bao giờ…” – cô thì thào, không đủ sức để nói hết câu.

Nhưng Linh vẫn chưa thỏa mãn. Sau khi lấy lại hơi thở, cô trượt xuống, đôi môi lại tìm đến dương vật của ông Tâm, giờ đã ướt đẫm bởi cả hai. Cô liếm sạch, chậm rãi, say mê, như thể muốn lưu giữ mọi hương vị của khoảnh khắc này. Mùi đất, mồ hôi, và dấu vết của chính cô hòa quyện, khiến cô chìm vào một trạng thái mê muội. “Bác… bác là của cháu…” – cô thì thầm, giọng mơ màng.

Ông Tâm chỉ cười khẽ, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô. “Cô Linh, cô làm tôi sống lại rồi. Ông già này… không ngờ còn có ngày này.”

Linh nằm xuống, úp mặt vào dương vật của ông Tâm, hít sâu mùi hương nồng nàn, đất, mồ hôi, và cả sự hòa quyện của họ. Cô cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ. Trong sự bẩn thỉu và cấm đoán, cô tìm thấy một thứ tự do mà cô chưa từng biết đến. Cô thiếp đi, gối đầu lên ông Tâm, hơi thở đều đều, vẫn hít lấy mùi hương ấy như một liều thuốc an thần.

Khi tỉnh dậy, trời đã tối mịt. Linh ngồi dậy, nhìn ông Tâm đang ngủ say, khuôn mặt ông trông bình thản hơn bao giờ hết. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo rồi rời đi. Trên đường về, cô không còn cảm thấy tội lỗi hay xấu hổ. Cô đã hoàn toàn chấp nhận rằng đây là một phần của mình – một phần dâm đãng, nguyên thủy, nhưng cũng đầy sống động.

Những ngày sau, Linh tiếp tục đến với ông Tâm, mỗi lần lại là một hành trình mới của khoái cảm và kết nối. Công việc ở phòng gym vẫn tiếp diễn, nhưng cô không còn cố gắng che giấu sự lơ đãng của mình. Cô tận hưởng nó, như một bí mật ngọt ngào làm cuộc sống cô trở nên rực rỡ hơn. Mai, con gái cô, vẫn nhận ra sự thay đổi, nhưng Linh chỉ cười và nói: “Mẹ đang sống thật với chính mình, con ạ.”

Một buổi tối, trong túp lều ẩm ướt, Linh cởi bỏ áo, để lộ thân hình săn chắc, làn da mịn màng óng ánh mồ hôi. Cô trèo lên ông Tâm, không một lời, chỉ có ánh mắt rực cháy dục vọng. “Bác Tâm, cháu cần cái buồi bự của bác ngay bây giờ,” cô thì thào, giọng khàn khàn đầy thèm khát. Ông Tâm, dù già nua, không thể cưỡng lại sự cuồng nhiệt của cô. “Cô Linh, cô đúng là con điếm tham lam,” ông cười khẩy, giọng khàn đặc, tay nắm chặt hông cô.

Bình luận

Để lại bình luận