Chương 5

Ông Tâm, dù đã 70 tuổi, cũng bắt đầu nhập cuộc một cách táo bạo hơn. Ông không chỉ thụ động tận hưởng như trước. Một lần, khi Linh đang say mê dùng miệng, ông bất ngờ rút ra, để dương vật khổng lồ của mình vùng vẫy, đập nhẹ vào má cô. Linh giật mình, nhưng thay vì ngượng ngùng, cô bật cười, ánh mắt đầy thách thức. “Bác nghịch quá đấy!” – cô nói, giọng vừa trách móc vừa quyến rũ.

Ông Tâm cười lớn, một nụ cười mà Linh chưa từng thấy ở ông. “Cô thích thì tôi chiều!” – ông đáp, rồi cố ý di chuyển hông, khiến “nó” lắc lư trước mặt cô. Linh, như bị mê hoặc, đuổi theo, đôi môi cô cố gắng bắt lấy, lưỡi cô lướt theo từng chuyển động của ông. Cảnh tượng ấy vừa kỳ lạ vừa đầy nhục dục: một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt, đang quỳ trong một túp lều bẩn thỉu, say mê đuổi theo thứ mà cô không thể cưỡng lại

Những lần gặp sau, trò chơi của họ càng trở nên táo bạo. Ông Tâm, dù già yếu, bắt đầu thích thú với việc trêu đùa cô. Có lúc, ông cố ý đẩy cô ra khi cô đang ngậm sâu, chỉ để nhìn cô háo hức quay lại, đôi môi ướt át, ánh mắt cầu xin. “Cô Linh, cô tham lam quá,” ông cười, giọng khàn khàn đầy dục vọng. Linh không đáp, chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục, tay cô đồng thời lần xuống dưới, tự thỏa mãn bản thân trong khi phục vụ ông. Cơn khoái cảm của cả hai hòa quyện, khiến túp lều nhỏ như rung lên bởi sự cuồng nhiệt của họ.

Sự gắn bó với ông Tâm khiến Linh bắt đầu thay đổi. Cô vẫn điều hành phòng gym, vẫn là một người mẹ tận tụy, nhưng tâm trí cô thường xuyên lạc lối. Có những lúc, khi đang hướng dẫn học viên, cô bất chợt nhớ đến mùi vị của ông Tâm, đến cảm giác nóng bỏng của “nó” trên môi mình. Cô đỏ mặt, phải dừng lại để lấy lại bình tĩnh. Một vài nhân viên bắt đầu nhận ra sự lơ đãng của cô, nhưng Linh không còn lo lắng như trước.

Thay vào đó, cô bắt đầu tận hưởng. Những lần đến với ông Tâm không còn là sự xấu hổ hay đấu tranh nội tâm. Nó trở thành một niềm vui bí mật, một lối thoát khỏi cuộc sống bận rộn và cô đơn của cô. Mỗi lần rời túp lều, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, tâm hồn như được giải phóng. Cô bắt đầu nghĩ về ông Tâm không chỉ như một người để thỏa mãn dục vọng, mà còn là một người bạn, một người hiểu được những góc khuất trong tâm hồn cô.

Mai, con gái cô, vẫn nhận ra sự thay đổi của mẹ. Một lần, khi Linh trở về nhà với đôi mắt lấp lánh và nụ cười khó hiểu, Mai hỏi:

“Mẹ, dạo này mẹ vui hơn đúng không? Có chuyện gì hay ho mà mẹ không kể cho con đâu?”

Linh chỉ cười, xoa đầu con gái. “Mẹ tìm được một niềm vui nhỏ thôi, Mai. Đừng lo, mẹ vẫn là mẹ của con.”

Một ngày nọ, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Linh lại tìm đến ông Tâm. Mưa vừa tạnh, không khí ẩm ướt và nặng mùi đất. Cô bước vào lều, ánh mắt rực cháy, không cần lời chào. Cô quỳ xuống trước ông Tâm, đôi môi háo hức tìm đến dương vật khổng lồ của ông, thứ mà cô đã nghiện từ lâu. Cô liếm, ngậm, và trêu đùa với sự điêu luyện, lưỡi cô lướt theo từng đường gân, tạo ra những âm thanh ướt át khiến ông Tâm rên lên khàn khàn. “Cô Linh… cô… cô thật sự…” – ông thở hổn hển, không thể nói hết câu.

Trong lúc say mê phục vụ ông, Linh không kìm được mà để tay mình trượt xuống dưới, ngón tay cô di chuyển nhịp nhàng, tự mang lại khoái cảm cho bản thân. Ông Tâm, dù già yếu, không thể cưỡng lại cảnh tượng ấy. Đôi mắt ông ánh lên sự ham muốn mãnh liệt. “Cô Linh, để tôi…” – ông thì thào, giọng run rẩy vì kích thích. Ông kéo cô nằm xuống tấm chiếu rách, cúi xuống giữa hai chân cô, dùng lưỡi thô ráp của mình khám phá phần nhạy cảm nhất của cô. Linh rên rỉ, cơ thể cong lên, đôi tay bấu chặt vào tóc ông. “Bác Tâm… ôi… đừng dừng…” – cô thì thầm, giọng lạc đi trong cơn mê.

Cả hai hòa quyện trong một màn “phục vụ” lẫn nhau, môi và lưỡi của họ như hòa vào một vũ điệu nhục dục. Tiếng rên của Linh và ông Tâm hòa lẫn, lấn át cả tiếng gió thổi qua khu rừng. Khoái cảm dâng trào như sóng vỡ bờ, và trong một khoảnh khắc hoàn hảo, cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm. Linh cảm nhận cơ thể mình run rẩy dữ dội, dâm thủy tuôn trào, trong khi ông Tâm phóng thích mạnh mẽ vào miệng cô. Họ thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt trao nhau đầy thỏa mãn và ngạc nhiên.

Bình luận

Để lại bình luận