Chương 4

Linh đón nhận tất cả, không chút do dự. Khi mọi thứ kết thúc, cô ngồi đó, hơi thở dồn dập, cơ thể vẫn run rẩy vì khoái cảm. Nhưng lần này, cô không vội vã bỏ chạy như lần trước. Cô nhìn ông Tâm, ánh mắt phức tạp. “Bác… cháu xin lỗi. Cháu không biết tại sao mình lại thế này.”

Ông Tâm thở dài, kéo lại chiếc quần đùi. “Cô Linh, cô đừng tự trách mình. Cuộc sống này… đôi khi nó làm con người ta làm những điều không ai hiểu được.”

Linh trở về nhà, tâm trí hỗn loạn hơn bao giờ hết. Cô tắm rửa, cố gắng xóa sạch mọi dấu vết, nhưng cảm giác ấy vẫn còn nguyên. Cô không còn thấy xấu hổ như lần trước, mà thay vào đó là một sự chấp nhận kỳ lạ. Cô biết mình đã vượt qua một ranh giới mà không thể quay lại.

Những ngày sau, Linh tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng cô không còn đến thăm ông Tâm nữa. Cô sợ rằng nếu quay lại, cô sẽ không thể dừng lại, và điều đó sẽ phá hủy con người mà cô đã xây dựng bao năm qua. Nhưng mỗi đêm, khi nhắm mắt, cô vẫn thấy hình ảnh túp lều, ông Tâm, và thứ mà cô không thể quên.

Mai, con gái cô, vẫn nhận ra sự thay đổi của mẹ. Một lần, khi hai mẹ con ngồi xem phim, Mai nắm tay cô và hỏi:

“Mẹ, mẹ có chuyện gì buồn đúng không? Mẹ cứ như người mất hồn.”

Linh mỉm cười, xoa đầu con gái. “Mẹ không sao đâu, Mai. Chỉ là… mẹ đang tìm cách để hiểu chính mình.”

Linh không thể ngăn mình quay lại túp lều của ông Tâm. Điều bắt đầu như một cơn ám ảnh giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Mỗi tuần, cô tìm cách thu xếp thời gian, lái xe qua những con đường mòn dẫn đến ngọn đồi hẻo lánh, nơi ông Tâm và túp lều tồi tàn đang chờ đợi cô. Mỗi lần bước vào lều, mùi đất ẩm, mùi cơ thể nồng nặc của ông Tâm không còn khiến cô chùn bước. Thay vào đó, nó như một thứ chất kích thích, khiến máu trong người cô sôi sục.

Linh và ông Tâm ngày càng thân thiết. Những cuộc trò chuyện của họ không chỉ xoay quanh ve chai hay những khó khăn trong cuộc sống của ông. Họ bắt đầu chia sẻ những câu chuyện sâu sắc hơn. Ông Tâm kể về những ngày tháng tuổi trẻ, khi ông từng là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy sức sống. Linh, ngược lại, tâm sự về sự cô đơn của mình, về những đêm dài trống rỗng dù cô có tất cả: sự nghiệp, con gái, và nhan sắc. Trong túp lều nhỏ bé, giữa sự bừa bộn và nghèo nàn, họ tìm thấy sự đồng cảm kỳ lạ.

Nhưng điều gắn kết họ nhất không phải là những lời tâm sự. Đó là những khoảnh khắc đê mê, khi Linh quỳ xuống trước ông Tâm, đôi môi cô háo hức tìm đến thứ mà cô không thể ngừng khao khát – dương vật khổng lồ, bẩn thỉu nhưng đầy mê hoặc của ông. Mỗi lần chạm vào nó, cô cảm nhận được sự sống, sự nguyên thủy mà cô chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác.

Linh không chỉ dừng lại ở việc để bản năng dẫn dắt. Cô bắt đầu lên mạng, lén lút tìm kiếm những video và bài viết về kỹ thuật oral sex, học cách sử dụng môi, lưỡi, và cả hơi thở để mang lại khoái cảm tối đa. Cô xem những clip hướng dẫn, ghi nhớ từng chi tiết: cách di chuyển lưỡi theo vòng tròn, cách tạo áp lực bằng môi, hay cách dùng tay để kích thích thêm. Mỗi đêm, trong phòng riêng, cô tưởng tượng mình đang thực hành trên ông Tâm, đôi tay cô tự mò mẫm cơ thể mình, đẩy cô vào những cơn cực khoái mãnh liệt.

Lần tiếp theo đến túp lều, Linh mang theo sự tự tin mới. Cô quỳ xuống trước ông Tâm, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Bác Tâm, hôm nay cháu muốn thử một vài thứ mới,” cô thì thầm, giọng đầy khiêu khích. Ông Tâm, dù già nua, cũng không thể cưỡng lại sự cuồng nhiệt của cô. Ông cười khàn khàn, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch hiếm thấy. “Cô muốn gì thì cứ làm, ông già này không từ chối đâu.”

Linh bắt đầu với những kỹ thuật mới học được. Cô để lưỡi mình lướt chậm rãi, trêu đùa, từ đầu đến cuối. Cô ngậm chặt, tạo ra những âm thanh ướt át khiến không gian trong lều như nóng rực. Ông Tâm rên lên, đôi tay ông nắm chặt tóc cô, không phải để ép buộc, mà như để tận hưởng. “Cô Linh… cô làm tôi điên mất…” – ông thở hổn hển.

Bình luận

Để lại bình luận