Chương 14

“Anh cần có thời gian để hồi phục tinh trùng của mình, anh yêu, nàng cười như nắc nẻ, nếu anh không phiền, có thể dùng những ngón tay và lưỡi cũng đủ làm cho em đến cơn cực khoái theo kiểu cách khác. Cưng yêu, giờ thì anh có thể cùng lúc dùng những ngón tay anh chọc khuấy trong em và bú vú em đi.”

Đến trước buổi tối, quỹ tinh trùng của tôi hồi phục được tí chút, và sự kiện cuối cùng là đáp ứng nhu cầu về việc làm tình với nàng qua đường hậu môn.

“Em chưa bao giờ làm điều này, anh yêu. Cố gắng từ từ nhé,” Đó là lời khẩn cầu của Ngọc Mai.

Tôi đã từng trải nghiệm điều này với một cô gái, nhưng đó không phải là lần đầu của cô ta, bởi thế đường vào lỗ nhíu của cô ấy đã sẵn sàng. Đối với Ngọc Mai, đây lại là lần đầu tiên, nàng có ít nhiều lo sợ, đặc biệt là chúng tôi lại không có sẵn dầu bôi trơn ở đây.

Nhớ lại những gì cô gái kia đã làm, tôi dùng chính nước dâm của Ngọc Mai làm dầu bôi trơn tự nhiên mà dường như nàng luôn quá thừa thãi, rồi bôi nó bên trên và bên trong lỗ nhíu nàng. Rồi thì tôi cố gắng đẩy đầu cu tôi vào sau khi nó đã được bôi trơn với đầy tinh dịch của tôi vào cái lỗ hồng hồng, nhỏ xíu của nàng.

Tôi không nghĩ là mình có một con cu quá to, nhưng của tôi cũng không tồi, chắc là vừa đủ. Tôi thầm nghĩ, làm sao mình có thể thâm nhập vào cái lỗ nhỏ xíu này nhỉ. Tôi do dự bảo nàng, “Ngọc Mai, anh nghĩ có thể làm em bị tổn thương nhiều đấy.”

“Hãy thử đi, anh yêu, Em sẽ bảo anh dừng lại nếu nó quá sức chịu đựng của em.”

Ngọc Mai nằm sấp người ở cạnh giường, tôi lót một cái gối dưới bụng nàng làm mông nàng nhô cao, hai chân nàng đặt trên sàn nhà.

“Anh không thể vào được đâu,” tôi bảo nàng.

“Không sao đâu, anh yêu, anh đẩy mạnh hơn đi.”

Tôi giữ hông nàng và giữ chặt lại khi tôi thực hiện cú đẩy mạnh hơn trong nàng. Tôi thấy mình đã vào được hẳn trong nàng, nhưng Ngọc Mai nhăn mặt thét lên.

“Không, anh yêu, không, nó quá… quá đau.” Làm ơn dừng ngay thôi!

Tôi dừng lại và kéo ra. Có máu trên cu tôi và nó rỉ ra từ lỗ nhíu của nàng.

“Ôi chúa ơi, anh làm em bị thương rồi, Ngọc Mai, em đang bị chảy máu.”

“Đúng vậy,” nàng rên rỉ, “Em không ngờ nó lại nhiều nguy hiểm đến thế.”

Tôi bế nàng vào nhà vệ sinh và rửa cẩn thận hậu môn nàng, kiểm tra lại một cách chi tiết. Lỗ nhíu nàng trông hơi bị trầy xước, nhưng máu phải chảy ra từ bên trong, sâu hơn.

Không hề có một tí tình dục nào trong đêm đó.

Vào thứ năm, Ngọc Mai gọi điện sang Harper đặt hàng cho chúng tôi một số thực phẩm và đồ dùng để ông mang sang vào thứ bảy. Hình như có một cuộc tranh luận nổ ra khi giọng Ngọc Mai trở nên nghiêm nghị.

Khi dập máy xuống, nàng nói, “Harper nói rằng: ‘Bà ấy sẽ nổi cơn lôi đình vào thứ bảy’.” Hai chúng tôi cùng cười.

Thứ bảy, trời vẫn khá tốt, và Harper mang đồ tiếp tế sang. Khi dỡ hàng xong, chuẩn bị trở về ông ta bình luận, “Bà ấy sẽ nổi cơn lôi đình trước khi tôi trở lại.”

Chúng tôi nhìn ông ta băng qua eo biển cho đến khi chiếc thuyền của ông ấy chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.

Ngọc Mai đặt hàng một lượng thực phẩm khá hào phóng, một số bình gas để thay thế những bình mà chúng tôi đã dùng hết, và khá nhiều rượu vang. Chúng tôi đặt biệt không cần rượu vang, vì hai chúng tôi đã say nhau như điếu đổ rồi.

“Trong trường hợp những lời tiên đoán của Harper trở thành sự thật vào một ngày nào đó và ‘bà ấy’ nổi cơn cuồng nộ,” nàng cười khúc khích, rồi kiểm tra một chai rượu.

Chúng tôi kết luận rằng chúng tôi đã một sự bùng nổ ban đầu như một đôi cuồng dâm, bởi thế sự dâm dục của hai chúng tôi phải được giảm đi đôi chút, Ngọc Mai phải trở lại việc tìm thêm màu vật, và tôi, đi câu.

Mặc dù vậy, tôi vẫn xác định rằng Ngọc Mai không thể ra khỏi tầm quan sát của tôi. Tôi phải đi với nàng bất cứ nơi đâu mà nàng cần để tìm mẫu, và chỗ câu cá, phải tùy thuộc vào việc có giúp đỡ được cho Ngọc Mai không. Nếu như có điều kiện thuận tiện, sự sắp xếp này cho phép đôi chúng tôi ăn trưa, thường có nghĩa là tôi nằm ngửa trên mặt đất hoặc một phiến đá nào đó, trong khi Ngọc Mai ngồi cưỡi lên tôi.

Bình luận

Để lại bình luận