Chương 12

“Mẹ cố giấu những cảm xúc để con không biết cảm giác của mẹ với con. Con ra ngoài với những cô gái trẻ, mẹ có thể đoán con sẽ làm gì với họ, trong lòng mẹ cay đắng với cảm giác ghen hờn. Những cô gái đó luôn có được cái mà mẹ hằng khao khát.”

“Mẹ không thể có tình cảm như thế với bất cứ một người đàn ông khác. Mẹ không phải là người phụ nữ không có khả năng tìm được bạn tình. Bạn đồng sự nam giới, ngay cả những người bạn chung phường làm ăn với cha con, có những người cố gắng thuyết phục mẹ làm tình với họ. Nhưng, chúa hãy tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ muốn mỗi một người đàn ông.”

“Thực sự là như thế khi mẹ quyết định chuyến đi này. Mẹ thực sự có ý định chỉ đi một mình, nhưng không hiểu vì lý do gì, cha con thình lình khăng khăng bắt ép con đi với mẹ. Nghĩ mà xem, điều ấy hoàn toàn xa lạ. Trước kia, ông ta chưa bao giờ như thế cả.”

“Bất cứ vì lý do gì, ông ấy bắt đầu nhặng xị lên với việc mẹ chỉ có một mình trên đảo. Mẹ muốn quát lên, bảo ông ấy im đi, nhưng rồi mẹ thấy một cơ hội. Nếu con ở một mình với mẹ, mẹ sẽ tìm ra được cơ hội. Mẹ đã có những gì như con đã thấy đấy. Mẹ biết nếu con đáp lại tình cảm của mẹ… sự thèm muốn của mẹ được đáp đền, còn nếu không. Con sẽ phản kháng lại và mẹ sẽ mất con.”

“Mẹ biết sự nguy hiểm. Mẹ biết dù rằng con đáp lại, mọi thứ sẽ không bao giờ bình thường lại giữa hai ta. Còn một điều nữa mà mẹ phải nói với con. Mẹ nghĩ, mẹ đã bộc lộ ra cho con thấy rồi, nhưng giờ đây, khi chúng ta đã tĩnh tâm, mẹ muốn nói với con điều đó.”

“Mẹ yêu con rất chân tình… và say đắm. Khi con còn là một đứa trẻ, mẹ yêu con như một người mẹ, giờ thì mẹ yêu con như một người đàn bà yêu một người đàn ông, và trên cả tình dục vì mục đích thỏa mãn dục tình, mẹ muốn con có con với mẹ. Có nhiều lý do để một người đàn bà muốn người đàn ông làm mình có chửa, nhưng mẹ muốn nó là kết quả của tình yêu, chứ không phải từ sự thèm muốn tầm thường với nhau.”

Mẹ ngưng dòng tâm sự, và tôi cảm thấy mình phải nói một cái gì đó, tôi lại không biết gì để nói. Như đọc được sự bối rối của tôi, mẹ giải thoát tôi với một câu hỏi.

“Hãy nói với mẹ, con có tiếc về điều mà chúng ta đã làm không?”

“Mẹ, con không tiếc những gì chúng ta đã làm, nó quá tuyệt vời để mà tiếc, nhưng con sợ hậu quả của nó. Sẽ ra sao khi mẹ có chửa… cha sẽ như thế nào… ông ấy sẽ biết mẹ có thai, và rồi không khó khăn gì để ông ấy tìm ra ai là tác giả.”

“Không, không cần phải thế, và bản thân mẹ không hề sợ. Mẹ phải sống với ông ấy là vì con, vì lợi ích của con. Mẹ muốn con đủ tuổi để trưởng thành, đủ để con được cư xử công bằng cho cuộc sống của riêng con. Con đã có những năm tháng đã qua để có được một học vấn, bằng cấp nhất định. Nếu vấn đề đơn thuần là tiền nong, mẹ kiếm được đủ nhiều để lo cho một tá người chứ không chỉ một mình con.”

“Nhưng đây là loạn luân,” tôi lại bào chữa.

“Người yêu dấu của mẹ, không ai trong hai ta còn là trẻ con cả. Không là gì to tát khi mẹ không phải đã quan hệ tình dục với trẻ con lên 7. Chúng ta là những người đủ lớn để biết chúng ta muốn gì, và làm thế nào để có nó. Không có gì phải suy nghĩ. Nếu mẹ có thai, mẹ không cần con phải chịu trách nhiệm. Mẹ muốn có một đứa con trước khi quá muộn, và mẹ muốn cha đứa bé là con. Nếu mẹ muốn gì, mẹ phải có khả năng làm được. Nếu con không muốn là một phần trong đó, mẹ sẽ có cách riêng của mẹ.”

“Nhưng con không thể… ý con là… con muốn là một phần trong đó… với mẹ… Mẹ, sau những gì chúng ta đã làm, những gì con đã trải nghiệm, con… con muốn mẹ.”

Bình luận

Để lại bình luận