Chương 3

Sau đó, chúng tôi phải chuẩn bị nước tắm với bình đun nước bằng gas, nhưng cũng phải tằn tiện nước, vì nguồn cấp là một bồn chứa chỉ được cung cấp bằng nước mưa từ trên mái nhà.

Mẹ tắm trước, và khi tắm xong, mẹ bước vào phòng sinh hoạt chung, mang theo chiếc đèn cầy thắp sáng từ trong nhà tắm ra, trên người chỉ choàng mỗi chiếc khăn tắm, đi vào phòng mẹ. Mẹ bước đến bên tôi, hôn tôi và chúc tôi ngủ ngon, nhưng thay vì như thường lệ, mẹ hôn lên má tôi, thì giờ mẹ lại hôn lên môi tôi. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, mượt mà và ấm áp.

“Được quá,” tôi nhấn giọng.

Mẹ cười. “Thích không, con trai?”

“Dạ, thích chứ.”

“Con là một cậu bé hư hỏng.”

Mẹ cười khúc khích rồi bước vào phòng mẹ, đóng sập cánh cửa.

Tôi hơi ngạc nhiên. Người mẹ giảng viên nghiêm nghị thường ngày lại cứ như một cô gái đỏng đảnh, thích ve vãn người khác? “Lạ thật!”

Tôi thắp một ngọn đèn cầy cho mình, tắm xong và tệ thật, tôi phải cạo râu trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn.

Tôi phóng người lên chiếc giường đơn cũ kỹ, trong nỗi nhớ về các cô bé mà tôi từng ngủ với, cộng với sự kích thích với nụ hôn của mẹ, tôi thủ dâm.

Ai đã từng thủ dâm trên chiếc giường lò xo cót két cũ kỹ chưa nhỉ? Không phải nỗi khốn khổ vì phải cẩn thận cho nó đừng kêu, nhưng đáng nguyền rủa nhất là tiếng kêu của nó cứ quang quác như một con vịt đang bị cắt cổ. Hơn thế nữa, khi bạn tiến đến cao trào, tinh dịch bạn đang phun ầm ầm như núi lửa, bạn phải cố gắng kìm mình lại để tránh tiếng kêu.

Tôi hy vọng và cầu nguyện mẹ đang ngủ say. Không phải sự thủ dâm là điều cấm kỵ hay vì mẹ tôi cấm đoán. Mẹ là người đã từng cho tôi những bài học khai tâm về tình dục, giới tính khi tôi 14 tuổi, mẹ đã chỉ cho tôi rằng thủ dâm là cách để giải thoát cơn bĩ cực tình dục của đàn ông và đàn bà khi cần thiết. Do chưa bao giờ thiếu thốn tình dục, tôi có một chút cảm giác áy náy khi bị người khác phát hiện mình thủ dâm.

Sau khi giảm bớt sự căng thẳng về tình dục, tôi rơi vào giấc ngủ êm ái sau một ngày dài trong tiếng sóng biển rì rầm.

Tôi dậy muộn vào sáng hôm sau và thấy mẹ tôi đang loay hoay với một vài thứ gì đó. Mẹ đã ăn sáng và đang gói ghém đồ đạc cho việc đi săn tìm những mẫu vật đầu tiên.

Mẹ mặc quần shorts chật căng và chiếc áo thun, đang nhét bình nước sôi (bình thuỷ) và bánh mì sandwiches vào ba lô. Chiếc búa địa chất treo lủng lẳng bằng một dây da bên ngoài.

“Mẹ không biết ‘cưng’ có thích đi cùng với mẹ hay không, nhưng mẹ đã làm cho con một ít sandwiches rồi.”

Mẹ từng trải qua một cuộc sống bận rộn, khi tôi 15 tuổi, mẹ còn bận rộn hơn với vai trò trưởng một nhóm địa chất khá lớn. Theo một cách nào đó, tôi và mẹ đã không được gần nhau nhiều, và tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều tiếc về điều ấy.

Nhiều khi tôi muốn ở một mình với mẹ, nhưng có khi mẹ lại rong ruổi đây đó, có lúc thì bố tôi lại quang quác bên cạnh với những chủ đề về tiền bạc và các thương vụ.

Trong suy nghĩ của tôi, điều ấy cũng khá phức tạp. Trong thâm tâm, tôi vẫn tự nhủ rằng mình thích những thời gian sống riêng cùng mẹ, nhưng khi thời khắc đó đến, tôi lại kêu ca. Con người vốn dĩ là một thứ loài vật hay mâu thuẫn như thế.

Một điều nữa, thường thường mẹ vẫn gọi tôi là Tuấn Kiệt, bởi vậy, có một chút ngạc nhiên khi mẹ hỏi ý kiến tôi như là một “cưng.” Ngay cả bố, mẹ cũng chưa bao giờ gọi là ‘cưng’, nhưng bất chợt, khi mà dường như trong khoảng thời gian này, mẹ ít tiếp xúc với cha hơn là tôi.

Khi mẹ đọc được suy nghĩ của tôi, qua sự biểu lộ của tôi cho mẹ thấy tôi thích đi câu, mẹ nói với một chút thất vọng trong giọng mẹ, “Được thôi, cưng, nhưng mẹ muốn thời gian này, chúng ta sẽ tìm hiểu nhau nhiều hơn. Mẹ sẽ đến cuối mỏm Gull Point. Mẹ nghĩ mẹ sẽ quay về vào lúc xế chiều.”

Bình luận

Để lại bình luận